Sau khi xuyên không, ta nhặt một nam nhân bên bờ sông.
Để chữa trị vết thương cho hắn, ta ngày ngày lên núi đốn củi, đến mức lòng bàn tay rộp lên đầy máu.
Hắn chằm chằm vào tay ta với ánh mắt đầy áy náy, :
“Ngày sau nhất định ta sẽ không phụ nàng.”
Sau này, hắn trở về kinh thành, trở thành Thái tử, và giữ lời đưa ta vào cung phong trắc phi, đối với ta hết mực sủng ái.
Người trong cung đều ta, một thôn nữ quê mùa thô kệch, ăn chẳng ra gì, lời lẽ rất khó nghe.
Cung nữ còn bảo ta nên với Thái tử để trừng bọn họ, ta chỉ nhạt, không lời nào.
Cho đến một ngày, Thái tử vuốt má ta, giọng trầm thấp.
Hắn : “Tô Tô, ta luôn cảm thấy nàng đến kinh thành, không phải vì bản thân ta.”
Nụ trên môi ta chợt cứng đờ.
Hỏng rồi.
Hắn phát hiện rồi.
1
Việc cứu lấy Phí Hành thực sự là một canh bạc lớn.
Dù gì khi ấy hắn ăn mặc rách rưới, trên người không có lấy một vật quý giá nào.
Thân thể đầy vết thương, không chừng lúc nào cũng có thể chết.
Ta trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định kéo hắn về.
Nếu không phải người quyền quý, thì coi như cứu một mạng người.
Còn nếu như trong tiểu thuyết ngôn , hắn là một người quyền quý sa cơ thất thế, thì ta lời lớn rồi.
Sau này khi hắn tỉnh dậy, khí chất cao quý dần dần hiện ra, ta đã biết chắc ta đã cứu đúng người.
Ta không quên giả vờ ra vẻ rất khổ cực, cõng một bó củi lớn từ trên núi về, ngây thơ hắn :
“Bán bó củi này đi, chúng ta sẽ có tiền để chữa thương cho ngài rồi.”
Hắn cúi đầu vào đôi tay rộp đầy máu của ta, trong mắt ngập tràn sự phức tạp và áy náy.
Hắn : “Ngày sau nhất định ta sẽ không phụ nàng.”
Nụ của ta thoáng cứng đờ trong chốc lát, sau đó mới dần dần hồi phục, âm thầm lẩm bẩm:
“Câu này… có phải là muốn lấy thân báo đáp?”
Nhưng ta rõ ràng chỉ muốn tiền của hắn thôi mà.
2
Ngày Phí Hành hồi phục thân phận Thái tử và đưa ta về kinh, ta đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định theo hắn trở về.
Lý do chẳng có gì khác…
Dù sao, đối với một học sinh nghiên cứu xã hội và lịch sử như ta, có thể tận mắt chứng kiến một giai đoạn lịch sử chốn hoàng cung là một điều vô cùng đáng để cảm tạ trời đất.
Ta vác theo một bao tải quần áo, đi theo thị vệ vào kinh thành.
Thành quách thực sự có chút đổ nát, nhỏ bé và hoang phế, trang trí cũng chỉ mang nét thanh nhã, so với những kẻ phú hào thời hiện đại thì thật chẳng thể sánh .
Ta cố gắng vượt qua cú sốc tâm lý, tự an ủi mình:
“Không sao, cảm giác vượt trội nằm ở sự so sánh giai cấp trong cùng một thời đại.”
Nếu thực sự đem thời đại mà ăn một quả vải cũng phải thơ ghi lại, so với thời hiện đại, nơi mà việc ăn tôm hùm nhỏ đã là chuyện thường ngày, thì cuộc sống ở đây quả thật là khó mà sống nổi.
Phí Hành đối xử với ta không tệ, trong Đông Cung chỉ có mình ta, không có người khác.
Ta cảm thấy buồn chán, đôi khi cũng ngấm ngầm bảo hắn nạp một trắc phi để ta có người trò chuyện.
Phí Hành liếc ta với ánh mắt đầy ẩn ý.
Ngày hôm đó, hắn đưa ta vào cung, để ta tham dự một buổi yết triều sáng cùng hoàng hậu.
Nghe đám phi tần chuyện đầy ẩn ý, những lời với nghệ thuật ẩn giấu trong đó đủ để ta, một kẻ học trong tháp ngà, phải học đến tám đời mới hiểu hết.
Cuối cùng, hoàng hậu chỉ nhàn nhạt một câu:
“Được rồi.”
Áp lực từ lời đó khiến ta không kìm mà run lên một cái.
3
Ta chỉ là một học sinh nghèo, không có nhiều kiến thức.
Trước khi vào cung, ta sống nơi thôn dã; sau khi vào cung, Phí Hành sủng ái, nên chẳng học nhiều quy củ.
Bọn cung nữ thường tụ tập lại nhạo ta là kẻ thô lỗ, không có chút tao nhã.
Người dưới bảo ta đi tìm Thái tử để tố cáo và cầu họ, ta chỉ lắc đầu, bỏ qua.
Ta rất hiểu rõ bản thân mình.
Ta chỉ là một kẻ thôn dã, vào cung để ăn uống và mở rộng tầm mắt mà thôi.
Còn việc họ xấu ta, ta cũng chẳng rơi mất miếng thịt nào.
Đều là người khổ, hà tất phải khó họ.
Nhưng Phí Hành thì không có lòng từ bi như ta.
Đêm hôm đó, khi những lời đồn đại đến tai hắn, ánh đèn trong Đông Cung rực sáng suốt đêm, mấy chục cung nữ và thị vệ bị đè xuống mà vả vào mặt, răng rơi vãi khắp nơi.
Ánh mắt hắn nhẹ nhàng lướt qua bọn họ, hừ lạnh một tiếng:
“Người của , sao có thể để các ngươi lăng nhục?”
Đêm ấy ta buồn ngủ quá, ngủ quên, không biết gì, chỉ đến khi cung nữ Tiểu Thanh kể lại vào sáng hôm sau ta mới rõ.
Vừa quạt cho ta, nàng vừa tỏ vẻ ngưỡng mộ:
“Điện hạ thật lòng thương nương nương.”
Nghe nàng , trong lòng ta lại dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Ta tự nhắc nhở mình lần nữa: Đây là thời phong kiến, không có nhân quyền, ta không thể lấy tư duy hiện đại để phán xét hành vi của họ…
Nhưng khi nghĩ đến những cung nữ còn trẻ măng, chỉ vì một lời mà bị đánh rụng hết răng, ta vẫn không tránh khỏi cảm thấy kinh hãi.
4
Trước khi Thái tử cưới Thái tử phi, Hoàng hậu gọi ta đến nhắc nhở:
“Thái tử phi xuất thân từ thế gia, gia thế tôn quý, giáo dưỡng tốt, sẽ không cố ý khó ngươi.
Ngươi cũng hiểu rõ rồi, tâm tính ngươi đơn thuần, lại có Thái tử che chở.
Chỉ cần ngươi an phận, sau này nhất định không tệ.”
Hoàng hậu suốt nửa canh giờ, ta cũng quỳ suốt nửa canh giờ, đầu gối đau đến mức chịu không nổi.
Khi khập khiễng bước ra ngoài, ta đâm sầm vào Phí Hành.
Hắn hơi thở dồn dập, vẻ mặt có chút sốt ruột:
“Sao đến mà không với ta?”
Ta liếc bà mụ đang đứng cạnh, không dám lên tiếng.
Phí Hành liền bế bổng ta lên, bước nhanh về phía kiệu.
Khi hắn nhẹ nhàng đặt vào chỗ ngồi, đầu óc ta mơ hồ mà nghĩ.
Người ta ta có phúc, thật sự chẳng sai.
5
Ngày Phí Hành cưới Thái tử phi, ta lần đầu nảy sinh ý định rời đi.
Đã gần nửa năm kể từ khi ta đến đây, Đông Cung ta đã đi khắp, cũng chỉ là những bức tường gạch đỏ mái ngói xanh, cùng vài loài cây quen thuộc.
Áp bức giai cấp dưới chế độ phong kiến, trong hoàng cung này lại càng thể hiện rõ rệt hơn bao giờ hết.
Trong bốn bức tường vuông vức của cung điện, có đến hàng ngàn người lớn nhỏ hầu hạ, chủ tử lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ cần một cái phất tay nhẹ nhàng là có thể quyết định sinh tử của họ.
Những bức tường thành trông oai nghiêm và trang trọng ấy, đã chôn vùi biết bao nhiêu sinh linh tươi trẻ.
Sau khi Phí Hành cưới Thái tử phi, vì nể mặt nàng, chắc chắn hắn sẽ không còn sủng ái ta như trước.
Liệu có một ngày nào đó, ta cũng bị ép quỳ trên mặt đất, bị bà mụ tát cho đến rụng hết răng…
Nghĩ đến đây, ta không khỏi run sợ.
Ta muốn rời đi.
6
Nhưng hiện tại Phí Hành nhất định sẽ không cho ta rời khỏi đây.
Chỉ khi ta thực sự muốn giấu giếm hắn việc gì đó, ta mới chợt nhận ra rằng, trong cung thành này, ta yếu thế đến nhường nào.
Không có người thân quen, không có thế lực, không có ai nghe lệnh ta.
Tất cả những người bên cạnh ta đều do Phí Hành sắp đặt, mọi việc ta , mọi lời ta đều có người ghi chép lại để báo cáo cho hắn.
Như hôm sau khi ta cảm thấy tâm trạng u uất, Phí Hành đến thăm ta, tiện tay bẻ một cành hoa bách hợp trong bình:
“Ta đã với Thái tử phi rồi, nàng không cần phải đến thỉnh an.”
“Như thế không hợp lễ nghi.”
“Không có gì là không hợp.” Hắn ôm lấy ta, hôn nhẹ lên trán:
“Đêm qua ngủ không ngon?
Tiểu Thanh nàng không vui.”
“Ta chỉ đang nghĩ vài chuyện.” Ta thật:
“Ta cảm thấy bản thân quá vô dụng.”
Phí Hành : “Nàng còn có ta, muốn gì chỉ cần một câu, sẽ có người giúp nàng.”
Ta mím môi, không gì thêm.
Phí Hành dường như nhận ra điều gì, nụ trên mặt trở nên lạnh nhạt hơn, hắn đưa tay nâng cằm ta lên:
“Chuyện gì mà ta không biết?”
Ta chỉ im lặng, không trả lời hắn.
Sắc mặt của Phí Hành lập tức lạnh lẽo hẳn.
Cung nữ xung quanh đều sợ hãi quỳ xuống, ta lúc ấy mới chậm chạp nhận ra vẻ mặt u ám của hắn.
Đây là lần đầu tiên ta nhận thức rõ ràng đến .
Hắn là Thái tử, đứng trên đỉnh tháp giai cấp của xã hội phong kiến.
Nếu không có sự sủng ái của hắn, ta ở nơi này chẳng khác gì một con kiến hèn mọn, mặc người dẫm đạp.
Bạn thấy sao?