Lâm Sương vẫn còn lẩm bẩm ở phía trước: "Nàng ta đắc ý cái gì chứ? Hiện tại có bệ hạ sủng ái nên mới có thể bậy như , sau này bệ hạ không thích nàng ta nữa, nàng ta lại không có nhà mẹ đẻ chống lưng, ta xem nàng ta thế nào!"
Nàng ta rồi dừng lại, giọng đột nhiên trở nên gấp gáp: "Tham kiến bệ hạ."
Ta đột nhiên ngẩng đầu về phía đó, Thẩm Thận đang đi về phía này.
Mấy ngày nay chàng không đến, sao hôm nay lại...
Tố Nguyệt kéo ta một cái, ta vội vàng lùi sang một bên rồi quỳ xuống cùng những cung nữ khác.
Thật muốn cúi đầu xuống đất.
"Đứng lên đi."
Giọng của Thẩm Thận đầy mệt mỏi.
Có lẽ là những ngày này chàng mệt mỏi rồi, không hiểu sao, ta lại thấy thương chàng.
Chàng không nhiều với Lâm Sương, đi thẳng đến lãnh cung.
Đi ngang qua ta, chàng không dừng lại.
Ta còn chưa kịp thở phào thì thấy chàng lùi lại mấy bước, dừng lại trước mặt ta.
Ta nắm chặt khăn tay, không dám đậy.
Thẩm Thận đứng trước mặt ta vài giây, rồi từ từ ngồi xổm xuống, thở dài một tiếng.
"Ái phi à, nàng lại gì ?"
Chàng vừa dứt lời, Tố Nguyệt bên cạnh liền rút dao găm trong tay đâm tới.
Tố Nguyệt ra tay cực nhanh, chỉ thấy ánh sáng lạnh lóe lên, dao găm đã đến trước mắt.
"Thẩm Thận!" Ta giật mình, vô thức muốn ngăn cản ta không nhanh bằng Thẩm Thận, chàng nghiêng người tránh dao găm, phản tay vỗ một chưởng vào người Tố Nguyệt, Tố Nguyệt bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu lớn.
Ta không biết là Thẩm Thận biết võ công...
Tố Nguyệt đã bị ám vệ đè xuống đất, không thể nhúc nhích.
Lâm Sương sợ hãi hét lên, dẫn theo những cung nữ kia chạy mất từ lâu.
Thẩm Thận kéo ta dậy khỏi mặt đất, vẫy tay với đám ám vệ.
"Đưa đi."
Tố Nguyệt bị đưa đi, ta bị Thẩm Thận dắt về lãnh cung.
Bữa tối đã chuẩn bị sẵn, chàng bảo ta ngồi xuống.
"Trẫm biết bây giờ nàng có rất nhiều thắc mắc, ăn cơm trước đi, ăn xong trẫm sẽ trả lời mọi thắc mắc của nàng."
Bữa cơm này ta ăn rất khó khăn.
Như ngồi trên đống lửa, như nhai sáp.
Thẩm Thận cũng không ăn nhiều, sau khi dọn thức ăn đi, chàng đưa ta đến ngục tối.
Tố Nguyệt đã bị tra tấn, trên người toàn là vết máu.
Ta vô thức muốn chạy tới Thẩm Thận đã nắm lấy cánh tay ta, đưa ta đến mật thất bên cạnh.
Ở đây có thể thấy mọi thứ bên kia.
Có người dùng nước tạt tỉnh Tố Nguyệt, hỏi nàng một câu: "Nói, mục đích ngươi đến đây cuối cùng là gì?"
Tố Nguyệt ý thức mơ hồ, há miệng, khó khăn lên tiếng: "Đưa Niếp Vi Xuân đi, nếu cần thiết, g i ế t c h ế t..."
G i ế t c h ế t...
Ta Tố Nguyệt, nắm chặt váy áo bên hông đến nhăn nhúm.
"Lý do là gì?"
Người kia lại hỏi.
Bạn thấy sao?