Sủng Phi Ngoan Xinh [...] – Chương 6

Ta mở mắt vào chiều hôm sau.
Đầu đau như búa bổ, ta vịn giường ngồi dậy.
"Nương nương, người tỉnh rồi ạ?" Tiểu Dung chạy đến đỡ ta: "Hôm qua người uống hết một bình rượu, say mềm, vẫn là bệ hạ bế người vào."
Ta không nghe rõ nàng ta đang gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, sao ta vẫn chưa c h ế t?
Rượu đó... thực sự chỉ là rượu bình thường sao?
Nhưng ta đã lời trăn trối rồi mà!
Vậy nên, lời trăn trối của ta giờ lại biến thành lời tỏ sâu đậm sao?!
Ta thà c h ế t còn hơn.
Ta nằm ngửa trên giường, chỉ thấy cuộc đời chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Tiểu Dung vẫn đang lải nhải: "Bệ hạ ở đây với người cả đêm, đến khi trời sáng mới đi, ngài ấy bảo người đợi ngài ấy, tối nay ngài ấy sẽ đến chuyện quan trọng."
Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng gì?
Ta nghĩ mãi mà không ra.

Nhưng đến tối, Thẩm Thận vẫn không đến.
Chỉ sai Phúc Lai đến một tiếng, nghe phương Bắc bị lũ lụt, c h ế t chóc thảm trọng, chàng ấy đang bàn bạc với các đại thần về việc cứu trợ thiên tai, mấy ngày nay đều phải nghỉ lại ở Dưỡng Tâm điện.
Ta ở trong lãnh cung này cả ngày chẳng có việc gì , đằng nào xung quanh cũng có ám vệ canh gác, không thể ra ngoài, bèn bê một cái thang đến chuyện với lão thái phi ở cung bên cạnh.
Lão thái phi tuổi đã cao, tinh thần không tốt, người có chút mơ hồ.
Bà ấy tưởng ta là cung nữ, sai ta đưa đồ ăn, đồ uống cho bà ấy.
Vài ngày sau, bà ấy quen với ta, bắt đầu kể cho ta nghe chuyện trong cung.
Kể về việc tiên đế thường sủng ái phi tần nào nhất, kể về việc bà ấy thân thiết nhất với phi tần nào, lại kể về việc ai đó đã dùng mọi thủ đoạn để tranh giành cảm.
Những chuyện xưa này nghe cũng khá thú vị.
Bà ấy kể mãi, rồi lại kể đến tiên hoàng hậu, tức là mẫu phi của Thẩm Thận.
"Tiên hoàng hậu là người lạnh lùng bên ngoài ấm áp bên trong, khi ta mới vào cung đã giúp đỡ ta rất nhiều, sau này khi bà ấy sinh con thì khó sinh, ta đã lo lắng cả đêm ở ngoài cung của bà ấy..."
"Đứa trẻ sinh ra rất khỏe mạnh, khóc rất to." Lão thái phi nhớ lại chuyện cũ, trên mặt nở nụ : "Lưng của nó có một vết bớt đỏ, giống như một nghiên mực, lúc đó bệ hạ đã đứa trẻ này chắc chắn là Văn Khúc tinh giáng trần..."

Rầm——
Ta nhất thời không đứng vững, ngã từ trên tường xuống, ngã vào sân của mình, nằm im một lúc không nhúc nhích.
"Cô nương? Cô nương không sao chứ?"
Lão thái phi ở bên kia gọi ta, ta vội vàng đáp lại: "Không sao! Nương nương, thần thiếp còn có việc, ngày mai sẽ đến thăm người!"
Ta vội vàng trở về tẩm cung, lòng vô cùng chấn .
Ta đã sủng phi của Thẩm Thận nhiều năm như , trên người chàng ấy có vết bớt ở đâu mà ta không biết chứ?
Nhưng trên lưng chàng ấy căn bản không có vết bớt nào cả!
Là lão thái phi nhảm hay là Thẩm Thận có vấn đề?
Ta chỉ là một gián điệp bình thường, tại sao lại khiến ta phải suy nghĩ nhiều như ?
Ta ôm đầu, quỳ ngồi trên mặt đất.
Ta nghĩ quá nhập tâm, đến nỗi không phát hiện ra lúc nào thì có người vào tẩm cung.
Trước mặt xuất hiện một đôi giày thêu, ta ngẩng đầu lên, người đó nhanh tay nhanh mắt bịt miệng ta lại.
"Là ta."
Người đến mặc một bộ quần áo cung nữ, tuy đã bảy năm không gặp ta vẫn nhận ra nàng ngay.
Tố Nguyệt, người thân nhất của ta ở Phi Vân Các.
Ta mở to mắt nàng, ra hiệu cho nàng buông tay.
Nàng buông tay, ta vội vàng đứng dậy kéo nàng đến nơi kín đáo: "Sao ngươi lại đến đây?!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...