Để ta c h ế t một cách tử tế, hẳn là lòng nhân từ cuối cùng của chàng.
Ta nhận lấy chén rượu chàng đưa, vuốt ve chiếc chén rượu trơn nhẵn, tay hơi run.
Dù sao thì con người đều sợ c h ế t.
Thấy ta mãi không đậy, Thẩm Thận khẽ gọi: "Ái phi?"
Ta vô thức : "Đừng giục."
Đang chuẩn bị dũng khí để chịu c h ế t.
Hít một hơi thật sâu, ta ngẩng đầu chàng: "Ta còn có vài lời muốn với chàng."
Phúc Lai nghe , liền tự giác dẫn theo các cung nữ hầu hạ bên cạnh đi ra xa.
Chỉ còn lại ta và Thẩm Thận.
Ta hít một hơi thật sâu, trút hết những lời chất chứa trong lòng bấy lâu nay.
"Ta là gián điệp do Phi Vân Các của nước Ly bồi dưỡng, bảy năm trước đến nước Tề, tiếp cận chàng, sau đó vẫn luôn ẩn núp bên cạnh chàng."
"Ừ, ta biết."
Giọng của Thẩm Thận không có nhiều thay đổi, không hề ngạc nhiên.
Ta lại : "Những năm theo hầu bên cạnh chàng, may mắn chàng sủng ái, ta sống rất thuận lợi... ta cũng thực sự đã truyền không ít tin tức từ bên cạnh chàng về, chàng hận ta, oán ta đều là hợp hợp lý, ta không có gì để , đã lừa dối chàng lâu như , ta phải một tiếng xin lỗi với chàng."
"Ừ, , ta chấp nhận."
Nhìn khuôn mặt chàng, ta lấy hết can đảm: "Thực ra, ta rất thích chàng, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai đối xử tốt với ta như , chàng sẽ cùng ta ngủ, đọc truyện cho ta nghe, mùa xuân đưa ta đi ngắm hoa, mùa đông đưa ta đi ngắm tuyết, chàng sẽ dạy ta đọc sách, nhận chữ, cũng sẽ với ta rằng nữ tử có thể sống vì chính mình ta lại không thể sống vì chính mình."
Giọng của Thẩm Thận rất dịu dàng: "Nàng đều nhớ sao?"
"Nhớ." Ta gật đầu: "Những điều tốt đẹp chàng dành cho ta, ta đều nhớ, vì ta cũng dùng hết sức để đối xử tốt với chàng Thẩm Thận à, chúng ta vốn dĩ không phải cùng một loại người, kiếp này nợ chàng, ta chỉ có thể để kiếp sau trả lại."
Ta những lời này rất chân thành, mắt cũng hơi cay.
Nói xong những lời này, cả người ta như trút gánh nặng.
Thẩm Thận sửng sốt: "Nàng..."
Chưa đợi chàng xong, ta đã uống cạn.
Hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong miệng.
Ồ, rượu độc này khá ngon.
Dù sao cũng phải c h ế t, ta trực tiếp cầm lấy bình rượu, uống liền mấy chén. Đúng là thuốc độc của hoàng gia có hương vị không tệ.
Còn không đau.
Nhớ lại cuộc đời này.
Ta đột nhiên cảm thấy mình thực sự rất hạnh phúc.
Ngoài thời thơ ấu chịu một chút khổ, sau này không còn phải chịu khổ nữa.
Theo luật sắt của Phi Vân Các, ta đáng lẽ phải tự sát khi bị phát hiện Thẩm Thận hành quá nhanh, sai người tịch thu vũ khí và thuốc độc của ta, cẩn thận đến mức kiểm tra cả kẽ răng của ta.
Ta còn tưởng chàng muốn giữ ta lại để thẩm vấn...
Cũng may là nhờ chàng, ta ra đi còn tử tế, cũng không đau đớn.
Đầu bắt đầu choáng váng, ta dần không rõ nữa.
Thẩm Thận đưa tay đỡ ta.
Ta nắm lấy tay chàng, vùi mặt vào lòng bàn tay chàng, từ từ nhắm mắt lại.
Bạn thấy sao?