Cuối cùng! Những ngày tháng lo sợ này cuối cùng cũng kết thúc rồi!
Cuối cùng bà đây cũng về hưu rồi!
Đêm nay Thẩm Thận vẫn đến viện của ta như thường lệ.
Ta đốt hương mê, không lâu sau, chàng bắt đầu buồn ngủ.
Chàng nhắm mắt, ôm chặt ta: "Ái phi à, trẫm phát hiện trẫm thực sự không thể rời xa nàng, nàng sẽ luôn ở bên trẫm chứ?"
"Sẽ mà." Ta vừa nhẹ nhàng dỗ dành chàng, vừa từ từ gỡ tay chàng khỏi eo mình.
Thẩm Thận đã ngủ say.
Ta nhanh chóng thay đồ đêm, đeo ba lô, trước khi đi, ta lại quay đầu Thẩm Thận.
Chàng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có đôi mày hơi nhíu lại, có vẻ như mơ thấy chuyện gì phiền lòng.
Ta thở dài, cuối cùng không nhịn đưa tay vuốt phẳng đôi mày của chàng, rồi cúi xuống hôn lên mặt chàng.
"Thẩm Thận, bảo trọng."
Ta mừng vì khinh công của mình không bị mai một quá nhiều.
Một đường không có gì nguy hiểm, cuối cùng cũng đến cửa Tây Hoa đúng giờ tý.
Ta ngồi xổm ở địa điểm hẹn, bắt chước tiếng chim cuốc kêu hai tiếng bên kia không có tĩnh gì.
Chuyện gì thế này?
Người mà Phi Vân các cử đến không đáng tin cậy.
Nhìn thời gian đổi ca của cấm vệ sắp hết, ta cũng không quan tâm nhiều nữa, nhảy vọt lên.
Góc khuất bên ngoài cửa Tây Hoa, có một bóng đen đứng thẳng.
Ta cau mày, bước nhanh tới: "Vừa rồi ta phát tín hiệu mà sao ngươi không lên tiếng? Ngươi là người của nhánh nào trong Phi Vân các? Sao…”
Ta đưa tay vỗ lên vai hắn.
Người đó cơ thể cứng đờ, chỉ bị chạm nhẹ đã ngã thẳng xuống đất.
Hắn mặt mày tái nhợt, rõ ràng đã không còn dấu hiệu của sự sống.
Ngực cắm một con dao, vết máu đã khô.
Ta kinh hãi tột độ.
Hành đã bị bại lộ!
Ta phản ứng nhanh, quay người định chạy xung quanh đã lặng lẽ vây quanh một vòng thị vệ.
Xong rồi...
Một luồng khí lạnh chạy dọc từ đầu đến chân, ta thấy đám thị vệ đồng loạt nghiêng người, có một người từ từ bước tới.
Người đó mặc trên người chiếc áo trung y màu vàng quen thuộc của ta.
Bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo choàng.
Thẩm Thận ta từ xa, vẻ mặt u ám khó hiểu.
"Ái phi à."
Ta nghe thấy chàng gọi ta một tiếng.
Tiếng thở dài ngọt ngào cưng chiều trước kia, lúc này lại như tiếng thì thầm của ác quỷ.
Toàn thân ta tê dại, cứng đờ tại chỗ.
Thẩm Thận vẫy tay với ta: "Đến đây với trẫm."
Bạn thấy sao?