Ta lặng lẽ Thu Nguyệt Bạch, sau đó đưa tay kéo mặt hắn một cái.
“Bây giờ chàng vẫn đang đeo mặt nạ da người sao? Vậy thì chàng vốn trông như thế nào?”
Thu Nguyệt Bạch sửng sốt một chút, kéo tay ta xuống.
“Đây chính là dáng vẻ ban đầu của ta, mỗi năm dung mạo thay đổi một chút, sau đó từ từ khôi phục lại diện mạo ban đầu, không ai ra .”
Ta gật đầu.
Rõ ràng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi lúc này ta không biết nên hỏi từ đâu.
Hắn lại chủ mở lời: “Giấu diếm nàng nhiều năm như , ta cũng nên lời xin lỗi với nàng.”
Giống như chàng đã trả lời ta trước đó, ta .
“Ta chấp nhận.”
Chúng ta lừa dối lẫn nhau, trong sự lừa dối lại nhau.
Tất cả những điều này dường như đều đã định sẵn.
Ta im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Ta có thể đến chuyện với Tố Nguyệt không?”
Đối với cầu của ta, ta luôn muốn gì nấy.
Ta lại trở về ngục tối, đi gặp Tố Nguyệt.
Vết thương trên người nàng nặng hơn vẫn còn tỉnh táo, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lại, mắt sáng lên trong chốc lát.
“A Xuân!” Nàng khẽ gọi ta: “Ngươi đến cứu ta ra ngoài sao?”
Ta không gì, chỉ nàng, biểu cảm của Tố Nguyệt trong nháy mắt đã thay đổi.
“A, ngươi đã biết rồi sao?”
Nàng khẽ: “Hắn thật sự rất ngươi... ”
Ta khó khăn lên tiếng: “Ta chắc chắn phải c h ế t sao?”
“Ngươi đáng c h ế t từ lâu rồi!” Biểu cảm của Tố Nguyệt trở nên dữ tợn: “Ba năm trước ngươi đã nên c h ế t rồi, là hắn vẫn luôn bảo vệ ngươi!”
“Niếp Vi Xuân, ngươi dựa vào cái gì? Trong số những gián điệp của Phi Vân Các, ngươi là người ngu ngốc nhất, võ công cũng kém nhất vận may của ngươi lại tốt nhất!”
Tố Nguyệt thực sự rất ghét Niếp Vi Xuân.
Nàng phái đi ẩn núp ở phủ của một đại thần ở nước khác, nàng trở thành tiểu thiếp của đại thần cuộc sống lại không mấy tốt đẹp.
Vị đại thần đó có một số sở thích không thể với người ngoài, luôn hành hạ nàng đến đau đớn không chịu nổi.
Nhưng nàng lại thường nghe tin tức về vị sủng phi của thái tử nước Tề.
Niếp Vi Xuân sống rất tốt, điều này khiến tất cả những đau khổ mà nàng phải chịu đựng đều trở thành trò .
Nàng không cam lòng, cảm thấy thế đạo này không công bằng.
Từ oán sinh hận.
Khi nhận nhiệm vụ này, nàng rất vui.
Nàng nghĩ, cuối cùng nàng cũng có thể kéo Niếp Vi Xuân từ trên mây xuống bùn.
Tố Nguyệt trừng mắt ta, trong mắt đều là oán hận bất mãn, còn có một tia ấm ức.
Miệng ta đắng chát: “Ta vẫn luôn coi ngươi là .”
“Ta chưa từng coi ngươi là .” Nàng khẩy: “Hồi đó thân thiết với ngươi, kết giao với ngươi, chỉ vì ngươi là người kém cỏi nhất trong Phi Vân Các, đứng bên cạnh ngươi ta sẽ trở nên xuất sắc hơn, ta chỉ muốn dùng ngươi để nền cho ta.”
Bạn thấy sao?