Succubus Thầm Lặng Và [...] – Chương 4

16

Tôi sốt ruột đến mức chỉ muốn móc nhỏ thân ra khỏi điện thoại.

“Làm sao đây? Tớ muốn hôn ấy quá không dám!”

“Đồ nhát gan, cậu cứng rắn lên chút không? Thực sự không thì bỏ ít thuốc ngủ vào, mạnh mẽ mà cưỡng hôn luôn!”

Mắt tôi sáng lên đầy hưng phấn.

“Đúng nhỉ! Cậu thông minh quá!”

Bạn tôi cạn lời.

“Khoan… đồ ngốc kia, tớ đấy, đừng có mà…”

Tút tút tút…

Chưa kịp hết câu, tôi đã cúp máy.

Khi Quân Trì vừa bước ra từ phòng tắm, tôi liền đưa ly trà đã ‘điều chế đặc biệt’ tới trước mặt ấy.

“Anh khát không? Uống chút nước đi.”

Tôi ấy đầy mong đợi.

Quân Trì nhận lấy, liếc chén trà:

“Buổi tối mà uống trà thì sẽ mất ngủ đấy.”

“Không đâu, uống xong ngủ ngon lắm.” Tôi khẳng định chắc nịch.

Quân Trì nhướn mày đầy thú vị:

“Trà này đặc biệt, hay là em bỏ gì vào thế?”

Nghe , tôi lạnh sống lưng.

Anh ấy biết sao?!

“Nếu không thích thì em pha thứ khác cho .”

Tôi vừa định với tay lấy lại ly trà, Quân Trì đã đưa lên môi, uống một hơi.

Đùa thôi, em đưa gì cũng thích.”

Anh ấy uống liền mấy ngụm, hết nửa cốc trà.

Kế hoạch thành công!Tôi mừng thầm trong bụng.

“Anh ngồi xem TV chút nhé, để em đi cho Tướng Quân ăn.”

Cố kéo dài thời gian, tôi chờ đợi.

Lúc quay lại phòng khách, Quân Trì đã nằm ngủ say trên sofa, không biết trời trăng mây gió gì nữa.

17

Tôi gọi Quân Trì mấy lần mà ấy vẫn không có phản ứng gì.

Thuốc ngủ này hiệu quả ghê!

Dùng tốt, thích dùng, lần sau nhất định mua thêm.

Tôi nằm bò bên cạnh sofa, nghịch ngợm nhéo nhéo ngực ấy.

Đúng là săn chắc thật.

Hai “đóa hồng nhỏ” còn hồng hây hây, tôi liền cắn nhẹ vài cái.

Tò mò, tôi chọc chọc má ấy, ngón tay lướt từ giữa lông mày xuống chóp mũi.

Đẹp trai quá, muốn cắn ấy một miếng ghê.

“Người đẹp ngủ trong rừng, để hoàng tử là ta hôn cho tỉnh dậy nhé!”

Tôi phấn khích xoa xoa tay, nâng mặt ấy lên, nhắm mắt hôn xuống.

Khoảnh khắc môi chạm môi, cảm giác như một người sắp chết khát cuối cùng cũng uống nước.

Toàn thân sảng khoái.

Khi tôi đang chìm đắm, bỗng nhiên Quân Trì mở mắt ra.

Đôi mắt ấy đầy ắp sự nóng bỏng, tôi như muốn thiêu đốt.

Một lát sau, tôi buông môi ấy ra và mở mắt.

Bốn mắt chạm nhau.

Tôi giật mình đến toát mồ hôi, suýt thì hét lên.

Khoan… là công chúa ngủ trong rừng thật à? Sao lại tỉnh thế này?!

Ngay sau đó, Quân Trì nhắm mắt lại.

Tất cả như thể là ảo giác của tôi.

Lúc này, từ dưới chân Quân Trì vang lên tiếng “meo” đầy khí thế của Tướng Quân.

Tướng Quân vung một cú tát thẳng vào chân Quân Trì như đang trả thù.

Tôi: “…”

Thì ra là mày giở trò!

Tôi ôm Tướng Quân, nhốt nó vào phòng ngủ.

“Suỵt, đừng hỏng chuyện tốt của mẹ, ngày mai cho con ăn ngon.”

18

Tôi hoàn hồn, cầm ly nước trên bàn uống ừng ực mấy ngụm lớn để hạ nhiệt.

Nhưng không chịu nổi, tôi lại dán sát vào ấy.

Thơm quá, dễ chịu quá!

Tôi mê mẩn đến mức không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.

Chỉ nhớ trong giấc mơ,tôi dường như ôm rất chặt , như thể muốn tan vào trong máu thịt của ai đó.

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.

Dụi mắt, tôi bỗng phát hiện có gì đó sai sai…

Tôi đang nằm trong lòng Quân Trì, ấy ôm cả đêm?!

Chắc chắn là do ấy tôi say mùi mà ngất đi.

Tôi lén lút ngồi dậy, tính chuồn đi trước khi ấy tỉnh.

Nhưng vừa cử , cổ tay tôi đã bị Quân Trì kéo lại, khiến tôi ngã thẳng vào lòng ấy.

Nhịp tim mạnh mẽ của ấy đập thình thịch, truyền qua lưng tôi, têdại khắp người.

“Sao lại ngủ ở nhà em thế này?”

Quân Trì xoa môi – nơi bị tôi hôn sưng – lơ mơ hỏi.

Tôi lúng túng bật dậy, líu cả lưỡi:

“Em… em không biết! Em tỉnh dậy là thấy ngủ trên sofa nhà em rồi, em còn định hỏi sao không về nhà nữa ấy chứ!”

Không ai giỏi chối tội hơn tôi.

“Vậy à? Anh lại vô ý thế sao, mà Mộ Mộ không đuổi đi, thật là tốt bụng.”

Quân Trì nheo mắt đầy ẩn ý, vẻ mặt như đang mà không phải .

Thôi, đừng chọc em nữa…

“Sao cứ ở gần em là môi lại sưng đau nhỉ?”

Là tôi! Là tôi đấy!

Nhưng tôi vẫn giả ngu, không dám lời nào.

“Chắc… chắc là dị ứng không khí đấy ạ. Thôi, em không nữa, thân em đang livestream đánh nhau với mẹ chồng, em phải vào tặng quà tiếp sức đây!”

Tôi vội chui tọt vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, dựa lưng vào cửa mà thở dốc.

Hú hồn!

Suýt nữa thì lộ ra là đồ biến thái rồi.

19

Dạo gần đây, cảm giác phụ thuộc và chiếm hữu của tôi đối với Quân Trì ngày càng mạnh.

Lúc nào cũng muốn thấy ấy.

Trong đầu tôi toàn nghĩ đến mấy cách không đàng hoàng để chiếm ấy.

Nhưng mà… ấy là kiểu người cao cao tại thượng, trong sáng như ánh trăng.

Còn tôi là một đứa đen tối, có khi dọa ấy sợ chết khiếp mất.

Tôi không muốn ấy nhớ về mình với cảm giác ghê tởm và sợ hãi.

Phiền quá…

Thật muốn kéo ấy xuống hố, biến ấy thành người cùng hệ với tôi.

Vậy thì chúng tôi có thể vui vẻ mà chơi cùng nhau.

Nhỏ thân mỗi lần nghe tôi kể đều có cảm giác như muốn tát qua điện thoại bất lực.

“Mộ Yên, cậu có thể mạnh mẽ lên chút không? Không có người này thì tìm người khác, Quân Trì thì là cái gì? Cùng lắm đổi mục tiêu, bọn mình là succubus đấy, trên đời này không có người đàn ông nào là bọn mình không lấy xuống !”

Công nhận là tôi có cái vốn liếng đó.

Cô ấy đi qua rừng hoa mà không dính một cánh lá,toàn đàn ông theo đuổi đến mức tặng xe tặng nhà** chứ chẳng phải tặng hoa tặng quà.

Đúng kiểu con nhà người ta mà phụ huynh các succubus hay nhắc đến.

Nhưng dù tôi giỏi cỡ nào, cũng không thể dẫn dắt nổi con “tân binh” như tôi.

“Nhưng mà những người khác đều hôi lắm, xa Quân Trì em sẽ chết đói mất…”

“Tớ nghĩ cho cậu rồi đây. Anh họ tớ trong phòng thí nghiệm đã nghiên cứu ra loại thuốc đặc trị cho triệu chứng này, uống vào là cậu sẽ giống succubus bình thường thôi.”

“Huhu, ơi, cậu là tuyệt nhất quả đất này!”

Sợ tôi không tìm đường, nhỏ còn bảo họ mang thuốc đến tận nhà tôi.

20

Anh họ của nhỏ tôi tên là Sở Úy Thời.

Anh ấy cao ráo, lúc nào cũng đeo một cặp kính gọng vàng, khí chất lạnh lùng, xa cách, trông đúng kiểu nhà nghiên cứu cấp cao.

Tôi rót cho Sở Úy Thời một cốc nước, ấy bắt đầu giải thích về công dụng và lưu ý của loại thuốc này.

“Loại thuốc đặc hiệu này tạo ra dành riêng cho những người như em – chỉ có hứng thú với cơ thể của một người nhất định. Sau khi uống, em sẽ giống như các succubus bình thường khác, có thể đương với bất kỳ ai mà không bị phản cảm hay bài xích.”

“Bất kỳ ai sao?”

Điều đó có nghĩa là Quân Trì sẽ không còn là lựa chọn duy nhất của tôi nữa.

Tôi có thể có nhiều lựa chọn, sống một cuộc đời đầy cá lớn thịt to.

Lẽ ra tôi nên vui mừng vì sắp tận hưởng cuộc sống thần tiên ấy,

Tôi chẳng thấy vui chút nào.

Đang thất thần, chai thuốc trượt khỏi tay tôi, rơi xuống đất.

“Lăn cạch cạch…”

Chai thuốc lăn đến chân Sở Úy Thời.

Tôi vội xin lỗi:

“Em xin lỗi.”

“Không sao.”

Anh ấy cúi xuống nhặt.

Bỗng nhiên, sắc mặt ấy thay đổi.

Sở Úy Thời lấy điện thoại từ trong túi, lặng lẽ chụp một góc trên bàn nhà tôi.

Sau đó, ấy gõ vài chữ trên màn hình, đưa cho tôi xem:

【Nhà em có máy nghe lén.】

21

Cái gì?!

Tôi không thể tin nổi, quay sang Sở Úy Thời.

Anh ấy cho tôi xem bức ảnh vừa chụp – một chiếc máy nghe lén siêu nhỏ.

Sở Úy Thời giả vờ trò chuyện với tôi vài câu, sau đó dẫn tôi đi khắp nơi tìm kiếm, ngay cả nhà vệ sinh cũng không bỏ qua.

Khi vào đến phòng ngủ, tôi vô rơi con gấu bông nhỏtrên tủ đầu giường.

Tôi cầm con gấu lên, phủi bụi, bất ngờ cảm nhận bên trong có vật cứng cứng.

Hình dạng… rất giống với thiết bị nghe lén ở dưới bàn phòng khách.

Đây là con gấu mà Quân Trì đã vứt vào thùng rác, tôi lại lén nhặt về.

Tại sao trong món đồ chơi ấy vứt đi lại có máy nghe lén?

Bỗng nhiên, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ.

Tại sao đồ Quân Trì vứt đi luôn gần như mới tinh?

Quần áo là , gấu bông cũng .

Thậm chí có lần, cả món đồ chơi phiên bản giới hạn mà tôi khao khát bấy lâu không mua , ấy cũng ném vào thùng rác.

Những thứ ấy coi là rác rưởi, tôi đều trân trọng như báu vật.

Tôi cứ nghĩ rằng ấy giàu quá nên phung phí, xem ra… ấy cố ý .

Không lạ khi mỗi lần tôi cần, ấy luôn xuất hiện ngay lập tức.

Mỗi cuộc gặp gỡ tưởng chừng là “ngẫu nhiên”, tôi cứ nghĩ là duyên trời ban, hóa ra là kế hoạch của ấy từ lâu.

Khi tôi lặng lẽ theo dõi Quân Trì qua camera, lắng nghe từng nhịp thở của ấy khi ngủ, có phải… ấy cũng đang nghe hơi thở của tôi để ru mình vào giấc ngủ?

Lúc tôi suy tính sao để chiếm ấy, có phải… ấy cũng đang bày mưu tính kế để bắt lấy tôi?

Nghĩ đến đây, từng tế bào thần kinh trong tôi run rẩy vì phấn khích.

Lúc này, Sở Úy Thời xuất hiện ở cửa phòng, lắc đầu.

“Không tìm thấy trong nhà vệ sinh, chỉ có phòng khách và phòng ngủ là có thiết bị nghe lén.”

Sở Úy Thời đề nghị tôi báo cảnh sát để kiểm tra bằng thiết bị chuyên dụng.

Nhưng tôi từ chối.

Tại sao chỉ cho phép quan lớn phóng hỏa, mà dân đen lại không thắp đèn?

Chính vì , trò chơi này mới thú vị.

Tôi ghé sát tai Sở Úy Thời, thì thầm:

“Anh họ, giúp em một việc nhé… Con cá của em… sắp cắn câu rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...