11
Tướng Quân Quân Trì, “meo” lên một tiếng đầy dữ dằn, chẳng hợp tác chút nào.
Tôi gượng:
“Mèo nhà em hơi nhát người lạ một chút.”
Quân Trì thu tay lại, vẻ mặt có chút thất vọng.
“Nếu nó không muốn thì thôi, có lẽ là do em không lòng vật… Con mèo không thích, con người cũng .”
Cái gì chứ? Suýt nữa bị ăn sạch mà giờ chỉ muốn xem mèo lộn mèo cũng không sao?
“Anh đừng nghĩ , Tướng Quân nhà em không phải không thích , nó chỉ ngại thôi.”
Mẹ nợ thì con phải trả.
Tôi quay lưng lại, chỉ tay vào đầu Tướng Quân, thì thầm đe dọa:
“Hợp tác chút coi, không thì hôm nay đừng hòng có đồ ăn ngon.”
“Meooo~”
Tướng Quân bất đắc dĩ đồng ý, len lén nhe răng với Quân Trì một cái.
Nó nhảy xuống đất, theo hiệu lệnh của tôi, bật lên một cú.
Bỗng nhiên, “bịch”,nó ngã xuống đất, kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
Sau cú ngã, Tướng Quân lê lết trên sàn, kéo chân sau không thể đi bình thường.
“Tướng Quân!”
Không thể nào… Chẳng lẽ miệng quạ đen của tôi linh nghiệm thật, khiến Tướng Quân lộn mèo gãy chân luôn sao?**
Tôi hoảng hốt ôm lấy nó.
Tướng Quân, xin lỗi em, đáng lẽ chị không nên bắt em lộn mèo…
Quân Trì giữ chặt tay tôi, trấn an:
*”Đừng hoảng, để đi lấy xe. Từ đây đến bệnh viện thú y gần nhất chỉ mất mười mấy phút, nhanh thôi.”
12
Trên đường đi, Tướng Quân cứ rúc rúc vào ngực tôi, kêu rên từng hồi. Tôi cứ tưởng là nó đau lắm.
Tôi sốt ruột ngồi chờ bác sĩ kiểm tra.
Quân Trì nhận ra tôi không mặc áo khoác, liền cởi áo mình, khoác lên người tôi.
“Đừng lo lắng quá.”
Không lâu sau, bác sĩ bước ra với kết quả.
“Bác sĩ, sao rồi ạ? Có phải gãy xương không?”
Bác sĩ tháo khẩu trang, tôi, thản nhiên :
“Nó giả vờ đấy.”
“Hả??”
“Tôi bảo là mèo nhà ấy, à không, cục cưng của không có vấn đề gì hết. Nó chỉ đang diễn thôi.”
Tôi sững người.
Quân Trì ở nhà tôi cuống quá, quên mất rằng con mèo Tướng Quân của tôi là một kẻ thích diễn sâu bậc nhất.
“TƯỚNG QUÂN!”
Thấy tôi nổi giận đùng đùng tiến đến, Tướng Quân lập tức nhảy phóc xuống, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Đồ nhóc con đáng ăn đòn này!
Quân Trì không nhịn , bật . Anh ấy vòng tay qua eo tôi từ phía sau, nhẹ nhàng giữ lại, tránh để tôi phát điên” giữa bệnh viện.
Chỉ đến lúc này, tôi mới nhận ra mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía chúng tôi.
13
Tôi rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác.
Chỉ cần có quá nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, tôi sẽ cảm thấy bồn chồn, khó mở lời, thậm chí còn chóng mặt, buồn nôn và thở dốc.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, cảm giác như không thở nổi.
Tôi nhắm chặt mắt, sợ hãi quay người lại, run rẩy nắm lấy vạt áo trước ngực Quân Trì.
Quân Trì dường như hiểu sự hoảng loạn của tôi, liền ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an.
“Mộ Mộ, có đây. Thả lỏng chút nhé, chúng ta mang Tướng Quân về nhà, không?”
Tim tôi khẽ rung .
Quân Trì là người đầu tiên, ngoài thân của tôi, đứng chắn trước mặt tôi để che đi ánh mắt của người khác.
Trước đây, khi rơi vào huống như thế này, người ta thường bảo:
“Chẳng phải chỉ là có người thôi sao, có gì to tát đâu? Là do cậu nhát quá, phải dũng cảm vượt qua.”
Tôi đã thử hàng ngàn lần đối mặt với ánh mắt của mọi người, đều thất bại.
Tôi thừa nhận mình là một kẻ nhút nhát, không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Sự xấu hổ này lại bị Quân Trì thấy, tim tôi như thắt lại.
Mặt mày ủ rũ, tôi lẩm bẩm:
“Anh cũng nghĩ em vô dụng lắm phải không?”
Quân Trì nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của tôi, kéo áo khoác che kín hơn cho tôi.
“Không có gì đâu, ai cũng có nỗi sợ riêng mà. Giống như người sợ rắn, chẳng ai bắt họ phải cầm rắn, sống cùng rắn mỗi ngày để vượt qua nỗi sợ cả. Người ghét khổ qua thì có thể không ăn khổ qua. Vậy nên, Mộ Mộ, em sợ gì đó cũng không có gì đáng xấu hổ cả.”
Quân Trì dùng ngón tay cái khẽ vuốt má tôi, dịu dàng đến mức khiến người ta không thể tin nổi.
Tay trái ấy ôm Tướng Quân, tay phải choàng qua vai tôi, dìu tôi bước đi.
Anh ấy… lại trở nên thơm hơn.
Không phải mùi hương khiến người ta thèm muốn, mà là mùi hương mang đến cảm giác an toàn.
14
Về đến nhà, tôi không ngừng nhớ lại những lời Quân Trì và cái ôm đầy cảm giác an toàn của ấy.
Nằm trên giường, tôi ngốc nghếch, lăn qua lăn lại.
Năm ngày trôi qua nhanh chóng, tôi lại đói đến mức bụng réo ầm ĩ.
Từng nếm trải cảm giác no nê, giờ tôi không thể thỏa mãn chỉ bằng cách ôm quần áo của ấy nữa.
Tôi khao khát ôm, hôn và dính lấy ấy để lấp đầy sự trống rỗng.
Dường như có một **lỗ đen không đáy** trong cơ thể tôi, gào thét đòi lấp đầy.
Tôi cắn móng tay đầy lo lắng.
Không chịu nổi nữa, tôi vùi đầu vào đống quần áo của Quân Trì.
Nhưng mùi hương của ấy đã nhạt nhòa, bị ám bởi mùi của tôi.
Tôi cuống đến phát khóc.
Với bộ dạng này, tôi không dám đi tìm ấy.
Nằm sõng soài trên giường, tôi ủ rũ rên rỉ:
“Quân Trì…”
Chẳng bao lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Tôi lê thân xác mệt mỏi ra mở cửa.
Quân Trì đứng trước cửa với đầu đầy bọt xà phòng.
Nước còn đang nhỏ từng giọt trên thân hình rắn chắc, bên dưới chỉ quấn mỗi khăn tắm.
Sát thương hormone cấp độ tối đa.
Anh ấy hơi ngại ngùng:
*”Mộ Mộ, vòi sen nhà hỏng rồi. Anh có thể tắm nhờ nhà em không? Nếu bất tiện thì thôi .”
Anh ấy tự dâng đến cửa sao? Giống như đang mơ !
Tôi đơ người ra tận năm giây.
Mãi đến khi Quân Trì búng ngón tay trước mặt, tôi mới hoàn hồn.
“Được, chứ! Mời vào!”
Mắt tôi sáng rực, kéo ấy vào nhà ngay lập tức.
Vừa ngửi thấy mùi hương của ấy, cảm giác khó chịu trong người tôi giảm đi đáng kể.
Quân Trì, là thiên thần cứu rỗi của em!
15
“Anh ngồi đợi chút nhé, để em lấy khăn sạch cho .”
Do ít khi dùng đến, khăn tắm của tôi cất trên ngăn tủ cao nhất.
Tôi kiễng chân, cố với vẫn không chạm tới.
Khi đang định đi lấy ghế, Quân Trì bất ngờ đứng ngay sau lưng tôi.
Anh ấy vòng tay qua, nhẹ nhàng nhấc bổng tôi lên bằng cách ôm lấy đùi.
“Thế này với chưa?”
Bất ngờ bị bế lên, tôi mất thăng bằng, hơi lảo đảo.
Quân Trì nắm lấy tay trái tôi, vòng qua cổ ấy.
“Sợ thì bám lấy , có đây, em sẽ không ngã đâu.”
Tim tôi đập thình thịch, nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Quân Trì ngước lên, ánh mắt tràn đầy sự đáng tin cậy, khiến tôi an tâm mà để ấy nâng lên.
Tôi lấy khăn tắm, đưa cho ấy.
Quân Trì kéo tay tôi đến bên bồn rửa.
Nước chảy qua từng kẽ tay ấy, tràn lên mu bàn tay tôi.
Bàn tay lớn của ấy bao trọn lấy tay tôi, nhẹ nhàng xoa rửa.
“Xin lỗi, tay em dính bọt xà phòng trên tóc mất rồi.”
Đầu ngón tay ấy lướt qua lòng bàn tay tôi, để lại cảm giác ngưa ngứa lạ lẫm.
Chân tôi như muốn nhũn ra.
Không gian chật hẹp tràn ngập hương thơm của Quân Trì, những phân tử hormone như đang nhảy múa.
Khi tôi vô ngẩng đầu lên, hình ảnh phản chiếu trong gương là khuôn mặt đỏ bừng như quả đào chín của tôi.
Đúng lúc tôi đang mơ màng, chiếc điện thoại trong phòng ngủ bỗng reo lên.
“Em… em có điện thoại! Anh tắm đi, em nghe máy!”
Tôi chạy nhanh đến mức suýt văng cả dép.
Thoáng chốc, tôi nghe thấy tiếng khẽ của Quân Trì phía sau.
Bạn thấy sao?