06
“Cậu cái gì cơ?”
“Ý cậu là một chàng đẹp trai, nước chảy ròng ròng đứng trước mặt mà cậu không gì cả, chỉ nhỏ dãi lên người ta rồi bỏ chạy? Em à, não cậu bị bò liếm mất rồi hả?!”
Đầu dây bên kia, nhỏ thân hét đến vỡ giọng, tôi sợ đến mức suýt… rụng rời.
Tối qua, ngay khi tôi sắp “hành sự”, chút lý trí còn sót lại đã giữ chặt con chó điên trong tôi.
“Cậu cũng biết mà, ngủ một lần thì cũng chỉ cầm cự một tháng. Lỡ ấy tưởng tôi là biến thái rồi sợ quá chuyển nhà thì sao? Mình không thể để món thịt nguội của mình bay mất , phải thả câu dài, câu cá lớn, đi theo con đường phát triển bền vững.”
Tôi kiên nhẫn giải thích.
Không thể vì no bụng nhất thời mà tự hủy hoại tương lai. Kiểu con mồi hợp khẩu vị thế này khó tìm lắm.
Dù chưa đi đến bước cuối cùng, tôi cũng không bỏ qua cho ấy.
Tôi đè xuống sofa, mười ngón tay đan vào nhau, trao một nụ hôn đủ để no cả tuần.
Cuối cùng, vì quá mãnh liệt, tôi còn cắn rách môi ấy.
Tôi vẫn nhớ rõ gương mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh của ấy khi khe khẽ thì thầm:
“Đau quá… hôn nữa đi…”
Thật sự khiến người ta muốn xây xẩm luôn tại chỗ.
Nhỏ thân bên kia điện thoại đảo mắt đầy vẻ ngao ngán:
“Chúng ta là succubus, nhiều nhất ba ngày là săn con mồi. Còn cậu thì sao? Ba ngày nhân mười rồi đấy, mà mới chỉ vài câu, nếu ta không say thì có đến lượt cậu không?”
Tôi lí nhí, đầy nhát gan:
“Cậu không hiểu đâu, mình có nhịp độ riêng…”
“…”
Nhỏ thân nhịn không nổi, bóp trán thở dài, suýt đập nát cả bàn phím:
“Mà này, Mộ Yên, cậu thực sự nghĩ mình là con thỏ trắng ngây thơ, vô tội hả? Cậu là một con biến thái chính hiệu đấy! Cậu còn lắp cả camera trong nhà người ta nữa mà! Đừng có diễn nữa!”
07
Tôi ngượng ngùng gãi mũi, chột dạ phủ nhận:
“Là do ấy tự lắp mà, thỉnh thoảng tôi chỉ mở ra xem thôi… Tôi sợ ấy ở nhà một mình ngã mà không ai đưa đi bệnh viện.”
Nhỏ thân khẩy:
“Ha, diễn giỏi quá ha.”
“…”
Hơn nửa tháng trước, tôi cờ việc bán thời gian cho một công ty công nghệ, có dịp đến lắp camera cho khách hàng.
Tới nơi mới biết đó là nhà của Quân Trì.
Anh ấy muốn lắp một chiếc camera trong phòng khách.
Tôi đội mũ, đeo khẩu trang, chắc chắn ấy không nhận ra mình nên tiện thể thử dò hỏi với chút ý đồ riêng:
“Anh không lắp luôn trong phòng ngủ à?”
Quân Trì cắn kẹo mút, như không tôi.
Sợ ấy hiểu lầm, tôi vội chữa cháy:
“Tôi không có ý gì đâu, chỉ là muốn tốt cho sự an toàn của thôi, thật đấy.”
“Em muốn tôi lắp cả trong phòng ngủ à?”
Với tư cách là một người thợ tận tâm, tôi gật đầu.
Anh ấy nhếch môi khẽ:
“Vậy nghe theo em, dù sao cũng là… vì sự an toàn của tôi.”
Chữ “an toàn” ấy nhấn mạnh, nghe mà đầy hàm ý khó lường.
“Vậy em thấy có cần lắp một cái trong nhà vệ sinh, ngay đối diện vòi sen không?”
“Cái đó… chắc là không cần đâu ạ.”
Tôi gượng.
Biến thái thì biến thái, tôi chưa đến mức đó đâu!
“Không cần sao?”
Ánh mắt thất vọng của ấy bị hàng mi khẽ rung che khuất.
08
Từ đó, tôi thuận theo lẽ thường mà xâm nhập vào camera nhà ấy và kết nối thẳng với điện thoại của mình.
Anh ấy như một thú cưng nhỏ mà tôi nuôi, thỉnh thoảng tôi sẽ mở lên xem.
Mỗi lần, ấy đều đứng đối diện camera mà thay đồ, tập thể hình.
Mặt tôi nóng bừng, tim đập thình thịch, xem vài giây là phải thoát ra ngay.
Có lần, khi tôi đang xem, ấy đang chống đẩy bằng một tay. Cơ bắp, sức mạnh, thật sự quá đỉnh!
Tôi thốt lên: “Chất thật!”
Bất ngờ, Quân Trì ngẩng đầu, thẳng vào camera, khóe môi cong lên.
Khoảnh khắc ấy, tôi nín thở, tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thậm chí tôi còn nghĩ… ấy có thể xuyên qua camera và thấy tôi.
Chắc chắn là do não bị nhiễm “vàng khí” nên mới sinh ra ảo giác như .
Phải rồi, giờ đã chín giờ sáng, không biết ấy dậy chưa.
Tôi nhanh chóng mở ứng dụng lên, xem camera.
Phòng khách, bếp, phòng ngủ… đều không thấy ấy đâu.
Cửa phòng tắm mở hé, dường như ấy cũng không ở trong đó.
Đang lúc tôi nghi hoặc, chuông cửa bỗng vang lên.
09
Tôi tưởng là đồ ăn tôi đặt đã tới.
Nhưng khi mở cửa, Quân Trì đang đứng đó, trên tay là khay bánh su kem vừa nướng xong.
Tôi sững sờ, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
“Cô hàng xóm tốt bụng không mời tôi vào nhà ngồi chơi sao?”
“À… dĩ nhiên, mời vào, mời vào!”
Con succubus sợ xã hội như tôi luống cuống tay chân, ánh mắt lảng tránh, cả người toát lên vẻ ngốc nghếch, thật xấu hổ.
Quân Trì bật , trông như đang xem trò vui.
“Đừng căng thẳng thế, tôi chỉ đến để cảm ơn thôi.”
Cảm ơn? Cảm ơn vì tôi, một kẻ biến thái, suýt chút nữa ăn sạch ấy sao?
Tim tôi đập thình thịch, bồn chồn siết chặt tay lại.
“Mộ Yên, cảm ơn vì đã đưa tôi về nhà hôm qua, nếu không chắc tôi đã ngủ gục ngoài hành lang như kẻ vô gia cư rồi.”
Nụ của ấy chân thành và đẹp trai đến mức tôi quên mất một điều:
Chúng tôi chưa bao giờ chuyện nhiều như , sao ấy lại biết tên tôi?
Chột dạ tràn ngập lòng tôi.
“Phải rồi, tối qua tôi không phiền phức gì cho chứ? Mộ Mộ, gọi không?”
Tôi gật đầu, rồi sững sờ:
“Anh không nhớ gì sao?”
“Tôi bị say và đứt đoạn ký ức, không nhớ rõ lắm chuyện xảy ra tối qua.”
Tốt quá!Tôi thầm reo lên trong lòng.
“Nhưng môi tôi tự dưng bị rách, đau quá… Mộ Mộ, có biết chuyện gì đã xảy ra không?”*
Quân Trì vừa vừa xoa nhẹ lên đôi môi sưng đỏ, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
Động tác ấy y hệt như lúc tôi dùng đầu lưỡi mơn trớn vết thương của ấy tối qua.
Trong khoảnh khắc đó, mặt tôi đỏ bừng, nóng như lửa đốt.
Tôi… tôi sao biết ! Đừng chạm vào nữa, để tôi lấy thuốc bôi cho .”
Tôi như kẻ chạy trốn, lao thẳng vào phòng ngủ.
Vỗ mặt mấy cái, tôi cố giữ bình tĩnh, sau đó giả vờ như không có gì xảy ra, mang hộp thuốc ra ngoài.
10
Tôi cầm tăm bông, nhẹ nhàng chấm thuốc lên vết thương trên môi Quân Trì.
Đây là lần đầu tiên tôi ở gần ấy khi ấy tỉnh táo như .
Gần đến mức tôi có thể đếm từng sợi lông mi của ấy.
Đôi mắt phượng khẽ xếch lên của Quân Trì trông đầy mê hoặc, như một con hồ ly tinh. Nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt càng ấy thêm phần xảo quyệt.
Lúc này, ấy hơi nhíu mày.
“Đau chút.”
Tôi vội vàng đặt tăm bông xuống, nhẹ nhàng nâng mặt ấy lên, thổi thổi vào vết thương.
Giống như khi còn nhỏ, mẹ hay dỗ dành mỗi khi tôi bị trầy xước tay chân.
Tôi hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của ấy lúc này đầy vẻ xâm lược.
Khi tôi nhận thức và ngẩng đầu lên, đã chạm phải ánh mắt sâu thẳm của ấy.
Tôi hoảng loạn cực độ.
Khi tôi vội vàng kéo giãn khoảng cách, Quân Trì đột nhiên cất giọng:
“Mộ Mộ, hình như tôi nhớ ra vài chuyện của tối qua rồi…”
Anh ấy nhớ ra cái gì?
Tim tôi nhảy dựng lên, suýt thì rơi ra khỏi lồng ngực.
Liệu ấy có thấy tôi biến thái, ghê tởm và không muốn liên lạc nữa không?
“Mộ Mộ, hình như tối qua em có mời tôi qua nhà xem con mèo biết lộn mèo của em thì phải.”
“Hả? Là chuyện đó à.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như tảng đá lớn vừa nhấc khỏi ngực.
Đừng là mèo biết lộn mèo, em có thể trực tiếp vài cú cho xem luôn!
Đúng lúc đó, con mèo nhà tôi lười biếng bước ngang qua, trông như một ông tướng.
Tôi chộp lấy nó, ôm vào lòng.
“Nào, Tướng Quân, trổ tài đi con!”
Bạn thấy sao?