Sự Trừng Phạt Của [...] – Chương 1

Tôi là bạch nguyệt quang tổng tài cuồng si nâng niu trong lòng.

Anh ta điên cuồng theo đuổi, tôi không ta.

Tên tổng tài nổi giận, nhốt tôi trong trang viên.

Rồi ta tìm người giống tôi để thay thế, bắt đầu đương.

Mỗi tháng lại thay một người.

Nhưng lần này, ta đã một người thế thân mới suốt ba tháng liền.

Người thế thân mới nghĩ rằng mình sẽ trở thành người chính thức, bất chấp mọi lời ngăn cản mà xông vào trang viên bí mật.

Khi đó, để có sự yên tĩnh, tôi đã đuổi hết những người bên cạnh đi.

Thế thân thấy tôi, ta nổi cơn lôi đình:

“Tôi mới là chủ nhân ở đây, con mụ đê tiện phẫu thuật thẩm mỹ như cũng dám trốn ở đây quyến rũ tổng Giám đốc Cố à!”

Cô ta kéo theo thân của mình đến bắt tôi, đ á nh đ ậ p h à n h h ạ, thậm chí còn dùng dao hủy dung nhan của tôi.

Sau đó ta chạy đến trước mặt tên tổng tài để nịnh nọt: “Anh , ở đây có một con hồ ly phẫu thuật thành bạch nguyệt quang của , em đã trừng ta rồi!”

Tôi là bạch nguyệt quang của Cố Nghiên, tôi không ta.

Anh ta là một kẻ điên đúng nghĩa.

Để có trái tim tôi, ta đã giam cầm tôi trong trang viên suốt nhiều năm.

Anh ta luôn tìm kiếm những người có dung mạo giống tôi để thay thế, không ai trụ quá một tháng.

Gần đây tôi nghe rằng, Cố Nghiên đã tìm một người cực kỳ giống tôi và đã ở bên ta ba tháng rồi.

Khi tôi đang ngồi thẫn thờ trong sân như mọi khi, một chiếc máy bay không người lái đột nhiên bay vào.

Ngay sau đó là hai giọng nữ vang lên.

“Sở Tiêu, chúng ta đừng vào nữa, quản gia đã không ai vào đây, thiếu gia Cố biết chắc chắn sẽ nổi giận.”

“Cậu sợ gì chứ? Chỉ là một trang viên bỏ hoang thôi mà. Trong máy bay không người lái này còn lưu lại cảnh lần đầu tớ và Cố Nghiên gặp nhau, sao có thể vứt bỏ !”

“Cũng đúng, những khác bên thiếu gia Cố nhiều nhất cũng chỉ một tháng, còn cậu đã ở bên ấy ba tháng rồi, cậu chắc chắn có ý nghĩa rất đặc biệt với ấy.”

Người phụ nữ khen lại càng thêm kiêu ngạo: “Tất nhiên rồi.”

Tôi chợt hiểu ra.

Chắc hẳn người phụ nữ giọng điệu yểu điệu kia là nhân mới của Cố Nghiên.

Nhưng ta không thích ai đến đây quấy rầy tôi.

Nếu ta biết người phụ nữ này xông vào trang viên, ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Dù sao thì Cố Nghiên cũng là một kẻ điên.

Người cuối cùng xông vào đây đã bị ta móc mắt, tôi vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng kinh hoàng đó.

Tôi nhặt chiếc máy bay không người lái bị rơi, vội vàng chạy ra cổng để cứu ta.

May mà tôi thích yên tĩnh nên đã đuổi hết người hầu và bảo vệ đi rồi, nếu không có lẽ tôi cũng không cứu ta.

Ngay lúc đó, cánh cửa lớn bị đẩy mạnh ra.

Một người phụ nữ có khuôn mặt giống tôi đến chín phần xuất hiện trước mắt.

Vừa thấy tôi, ta lập tức trợn tròn mắt, trong ánh mắt thoáng qua vẻ không thể tin nổi.

Tôi đã quen với ánh mắt đó rồi.

Tôi chưa kịp giải thích, vội vàng đưa chiếc máy bay không người lái cho ta, căng thẳng dặn dò: “Đi khỏi đây ngay đi, đừng để Cố Nghiên phát hiện ra!”

Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, ta lại tát tôi một cái thật mạnh.

“Con mụ đê tiện phẫu thuật thẩm mỹ này dám trốn ở đây quyến rũ tổng Giám đốc Cố à?”

“Nói đi, đã lẻn vào đây bằng cách nào!”

Cái tát bất ngờ khiến tôi không kịp phản ứng.

Tôi theo phản xạ đưa tay ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ của mình, cảm thấy hơi tức giận, định đáp trả lại.

Nhưng hình ảnh người trước đây bị hành hạ đến chết đột nhiên hiện lên trong đầu tôi, khiến tôi phải nhíu mày, nhắc nhở ta: “Thôi bỏ đi, tốt nhất là mau rời khỏi đây, nếu không Cố Nghiên thấy, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

Tôi đã từng chứng kiến những cách tra tấn của Cố Nghiên.

Anh ta bắt đầu điên cuồng theo đuổi tôi từ hồi cấp ba, tôi không đồng ý thì ta lấy mạng sống của gia đình tôi ra đe dọa.

Sau đó, ba mẹ tôi đều qua đời, ta không còn nắm giữ gì để uy hiếp, trong nỗi đau mất mát, tôi nghĩ rằng mình đã tự do.

Thế , mỗi khi có ai đó đến gần tôi, dù là nam hay nữ, ta đều nổi điên đánh đập họ, không lâu sau, họ đều biến mất một cách bí ẩn.

Gia đình Cố Nghiên có thế lực quá lớn, tôi không có cách nào chống cự đành phải ở bên ta.

Từ khi tốt nghiệp đại học, tôi đã bị giam lỏng trong trang viên này, còn ta thì không ngừng tìm những người có dung mạo giống tôi.

trước mặt tôi – Sở Tiêu, có gương mặt giống tôi như hai giọt nước, nếu không đứng cạnh nhau thì thật khó mà phân biệt.

Không lạ gì khi ta có thể ở bên Cố Nghiên tận ba tháng.

Tôi có lòng tốt muốn cứu ta, ta lại lạnh lùng, không thèm để tâm:

“Đừng tưởng dùng mấy lời này dọa tôi, toàn là hồ ly cả nghìn năm, đóng vai kẻ ngây thơ gì, tôi chẳng lẽ lại không biết mưu đồ của sao? Không phải là nghe Cố Nghiên thích bạch nguyệt quang nên cố ý phẫu thuật giống để quyến rũ ấy à?”

Người phụ nữ đi cùng ta cũng phụ họa: “Phì, đúng là không biết xấu hổ, thiếu gia Cố mà lại để loại hèn hạ như trèo lên sao?! Hôm nay tôi sẽ thay chị Sở, dạy dỗ một trận ra trò!”

Nói rồi, ta lao đến định giật tóc tôi.

Tôi né tránh, giọng trầm xuống: “Hai người có biết tôi là ai…”

Còn chưa kịp hết, Sở Tiêu lợi dụng sơ hở, đá mạnh vào sau đầu gối tôi, khiến tôi đau đớn khuỵu xuống ngay tại chỗ.

“Lý Nhuỵ, dạy cho ta một bài học đi, để ta biết ai mới là nữ chủ nhân của trang viên này!”

Lý Nhuỵ nghe lệnh, tát mạnh vào mặt tôi, chiếc móng tay nhọn đính đá sắc bén của ta cứa sâu vào da, để lại một vết thương rướm máu trên mặt tôi.

Lý Nhuỵ vừa nịnh nọt vừa ghen tị :

“Cô biết chị ấy là ai không? Đây là viên ngọc quý duy nhất của Tập đoàn Sở. Ba của chị ấy và ba của thiếu gia Cố ngày xưa cùng nhau xây dựng sự nghiệp, sau đó tự nguyện rút lui, coi như là đại ân nhân của nhà họ Cố đấy. Cô hiểu chứ?”

“Bây giờ chị Sở đã ở bên thiếu gia Cố ba tháng rồi, sớm muộn gì cũng là nữ chủ nhân của nhà họ Cố. Một thứ hèn mọn như mà dám tới đây hoại cảm của họ sao?!”

Tôi cố nén đau đớn trên mặt, nhẹ nhàng khuyên: “Hai người thả tôi ra ngay, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Sở Tiêu và Lý Nhuỵ nhau, khẩy như thể tôi vừa điều gì nực lắm.

Lý Nhuỵ túm lấy hai tay tôi từ phía sau, khiến tôi không thể cử .

Sở Tiêu nắm lấy tóc tôi, mặt ta chỉ cách tôi chưa đầy mười phân, tôi chằm chằm rồi nham hiểm, vẻ mặt đầy ác ý và đáng sợ.

“Gương mặt này của phẫu thuật cũng khá đấy, suýt nữa tôi không nhận ra.”

Tôi nghiến răng đáp: “Đây là khuôn mặt thật của tôi.”

Biểu cảm của Sở Tiêu méo mó: “Vậy thì để tôi xem thử, gương mặt này thật hay giả nhé!”

Nói xong, ta dùng sức đâm móng tay nhọn vào má tôi vốn đã bị thương, từ từ xé da thịt, máu từ từ chảy xuống dọc theo móng tay của ta.

Cơn đau khiến tôi cuộn tròn người lại.

Về khoản biến thái, ta và Cố Nghiên quả là một đôi hoàn hảo.

“Ồ, xem ra đúng là thật. Để tôi xem mắt , mũi , liệu có thật như khuôn mặt không nào.”

Móng tay của ta càng lúc càng gần mắt tôi, trán tôi bắt đầu căng lên một cách vô thức, mắt đau nhức không ngừng.

Cuối cùng tôi không chịu nổi, hét lên: “Tôi chính là bạch nguyệt quang của Cố Nghiên! Cô chẳng qua chỉ là kẻ thay thế tôi mà thôi!”

Sở Tiêu ngừng tay.

Tôi kiệt sức ngã xuống đất, cố gắng mở miệng : “Nếu không thì nghĩ vì sao tôi lại bị giam ở trang viên này? Nếu các tôi bị thương, Cố Nghiên sẽ không tha cho các đâu.”

Sở Tiêu càng lớn hơn.

“Hahaha, thật biết bịa chuyện. Ai chẳng biết bạch nguyệt quang của Cố Nghiên đã chết trong tai nạn xe nhiều năm trước rồi!”

“Đúng , nếu không thì tại sao bấy lâu nay thiếu gia Cố lại phải tìm những người giống với bạch nguyệt quang chứ? Cô là bạch nguyệt quang của ấy, thế sao chưa thành phu nhân nhà họ Cố chứ?”

Ánh mắt của Sở Tiêu tôi đầy giễu cợt.

“Đúng là buồn chết đi , muốn leo lên giường của Cố Nghiên thì cứ , đừng lấy chuyện bịa đặt ra trò, coi chừng Cố Nghiên sẽ lột da !”

“Đến tôi còn không dám tùy tiện nhắc đến bạch nguyệt quang của ấy trước mặt Cố Nghiên, thế mà lại dám bịa chuyện trắng trợn như .”

Khi còn học đại học, Cố Nghiên đã muốn bắt tôi thôi học, ta không thể chịu nổi việc tôi hàng ngày tiếp với nhiều người đàn ông, dù chỉ là học của tôi.

Sau đó, tôi dùng tính mạng để ép ta cho tôi học xong đại học.

Năm tốt nghiệp, ba mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe.

Tinh thần tôi suy sụp, không còn sức để chống lại ta nữa.

Cố Nghiên cũng nhân cơ hội này giam cầm tôi hoàn toàn bên cạnh ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...