Tôi nhẹ không , giơ thư mời vào phòng VIP lên lắc lắc.
Thấy tôi cầm thư mời phòng VIP, sắc mặt Cố Vãn Tình lập tức trắng bệch rồi xanh lè, còn đổi màu nhanh hơn cả diễn viên hát bội.
Tôi xoay người định rời đi, thì bị Cố Vãn Tình gọi lại.
“Em à!”
Cuối cùng thì lòng hư vinh của ta cũng không kìm mà bật ra tiếng.
“Chị chưa từng vào phòng VIP trong buổi đấu giá bao giờ, nghe bên trong có mấy món đồ độc lạ hiếm có, em có thể dẫn chị đi xem thử không?”
Tôi ngoái đầu chuyên gia đổi mặt – Cố Vãn Tình – rồi liếc thấy một biển số xe quen thuộc.
Câu từ chối vốn định thốt ra lập tức bị tôi nuốt ngược lại.
“Được chứ.”
Phòng VIP tốt mà, nằm ở tầng hai, ai cũng có thể thấy khách quý ngồi ở đó, thật dễ thu hút ánh .
Nếu để thiếu gia nhà họ Thẩm – Thẩm Hoài Cẩn – thấy vị hôn thê của mình đang ngọt ngào trong lòng ông vợ, không biết ta sẽ cảm thấy ra sao.
…
“Bảo vật đầu tiên của buổi đấu giá hôm nay – vòng ngọc phỉ thúy loại băng thủy cổ thượng hạng, giá khởi điểm năm triệu.”
Tiếng người điều khiển phiên đấu giá vừa dứt, buổi đấu giá lập tức bắt đầu.
Thường thì những buổi đấu giá quy mô lớn sẽ chỉ có người đại diện đi đấu giá, còn người thật sự chi tiền rất hiếm khi lộ mặt.
Nhưng hôm nay rõ ràng là buổi đấu giá do ông chủ Ngô tổ chức riêng cho bè, phần lớn người tham gia là thương nhân đồ cổ hoặc dân chơi sưu tầm cao cấp.
“Mẹ ơi, cái vòng này đẹp quá, trong vắt luôn, nếu đeo trên tay mẹ thì chắc chắn sẽ rất hợp.”
Người chủ trì còn chưa xong, Cố Vãn Tình đã không chờ mà nhào tới nũng nịu với mẹ.
“Vãn Tình thích à? Vậy mẹ mua tặng con quà mừng đậu đại học luôn.”
Nói rồi, bà ta bấm nút đặt giá.
Những món mở màn kiểu này thường chỉ là đồ nhỏ để khuấy không khí, người ngồi phòng VIP thì chẳng ai thèm để mắt.
Thế mà phu nhân nhà họ Cố lại bấm nút ra giá, khiến ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía bà ta.
Tôi đứng trong góc tối, thấy rõ thiếu gia nhà họ Thẩm sau tấm bình phong mỏng cũng sang phía này.
Tôi nghĩ bụng, phải thêm tí “gia vị” cho thiếu gia Thẩm mới — nếu không thì sao ta biết mình đang đội chiếc mũ xanh to tướng mà vợ tặng chứ?
8
“Cố Vãn Tình, giỏi vòi vĩnh như , sao không vòi chồng , lại cứ bám lấy mẹ tôi để moi tiền bà ấy?”
Tôi lạnh giọng chen vào giữa cái màn thân ba người đang đóng kịch.
Cố Vãn Tình nước mắt lưng tròng ngay lập tức, “Em , xin lỗi, chị không biết lại khiến em tổn thương…”
Cố Lăng Dự mặt mày sa sầm tôi, thấy Cố Vãn Tình lại khóc, lập tức ôm chặt lấy ta đầy thương tiếc.
“Đây là món Vãn Tình thích, tôi sẽ trả tiền. Còn , đừng xuất hiện ở những nơi như thế này nữa, chỉ tổ mất mặt nhà họ Cố.”
Thấy có người rời khỏi vị trí bên phía Thẩm thiếu gia, tôi biết chuyện đã chắc ăn rồi.
Thẩm Hoài Cẩn là người đa nghi cực độ, thấy vị hôn thê bị người khác ôm ôm ấp ấp, chắc chắn sẽ cho người đi điều tra ngay.
“Nhất Nhất à, con cũng thích kiểu vòng tay này đúng không? Cái này nhường cho Vãn Tình đi, lát nữa mẹ dẫn con ra cửa hàng mua cái khác, không?”
Thấy sắp nổ ra tranh cãi nữa, phu nhân nhà họ Cố vội vàng bước ra dàn xếp.
“Cũng là vòng bảy triệu giống sao?”
Tôi ra vẻ ngây thơ hỏi lại.
Phu nhân nhà họ Cố nghẹn lời, ấp úng cả nửa ngày mới ra một câu, “Một ngày tiêu hơn mười triệu thì ba con sẽ giận mất.”
Nhìn gương mặt lúng túng của bà ta, lòng tôi với nhà họ Cố lại lạnh thêm một tầng nữa.
“Vậy… có thể cho con ít tiền không? Con muốn mở một cửa hàng đồ cổ. Con nghe trước kia nhà mình cũng ngành này, sau này mới chuyển sang kinh doanh khác. Con muốn xem lại mấy cuốn sách tổ tiên để lại, rồi tự mình mở tiệm, không ạ?”
Nghe tôi muốn tự mở cửa hàng, Cố Lăng Dự lập tức nhẹ nhõm hẳn.
“Cho mười vạn, không nhiều hơn. Cho nhiều lại chúng tôi sản mất.”
Phu nhân nhà họ Cố cũng mừng rỡ, trên mặt lại nở nụ hiền từ.
“Nhưng mà…” Tôi chần chừ.
“Những thứ trong ngôi nhà này vốn dĩ cũng phải có phần của tôi, người nên ngồi đây hòn ngọc quý của nhà họ Cố, vốn dĩ là tôi mới đúng.”
Cố Lăng Dự lập tức nghẹn họng, sắc mặt tối sầm.
Nụ dịu dàng của phu nhân nhà họ Cố cũng cứng đờ, trong mắt lại dâng lên chút áy náy.
Nhưng tôi biết, cảm giác tội lỗi đó cũng chỉ kéo dài chưa tới nửa tiếng đồng hồ.
“Nghe muốn mấy cuốn sách cũ trong nhà? Mau tới mà lấy, tôi thu dọn sẵn hết rồi!”
Tôi liếc tin nhắn mới trên điện thoại, thầm nghĩ Cố Vãn Tình ra tay cũng nhanh đấy, lập tức thông báo cho Cố Uyển Ninh rồi!
Quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên, tôi đã thấy Cố Vãn Tình đang giấu điện thoại vào túi.
Vừa bước ra khỏi cổng đấu giá, một loạt tin nhắn liền vang lên liên hồi.
“Alipay: đã nhận 5.000.000 đồng.”
Giọng máy móc vô cảm vang lên mà khiến lòng người vui vẻ lạ thường.
“Nhất Nhất, đây là tiền riêng của mẹ. Mẹ tin con sẽ không tiêu bậy. Mẹ ủng hộ con điều con thích.”
Lần này, cảm giác áy náy của bà mẹ này… lại đáng giá đến năm triệu!
“Tiểu Chu à, sao lại dính líu đến nhà họ Cố thế? Chẳng lẽ thật sự là thiên kim nhà họ Cố?”
Ông chủ Ngô quả nhiên rất nhạy tin. Tôi vừa ra khỏi buổi đấu giá đã nhận tin nhắn từ ông ấy.
“Chị ơi, dì Lý lại rửa mẻ hàng ngon nữa rồi. Vẫn theo giá cũ bán luôn nhé?”
Tôi nhắn lại cho Tiểu Lý, bảo cậu ta tìm cách mang hàng lên Bắc Kinh. Tôi muốn dùng lô hàng này để lập chỗ đứng ở đây.
Sau đó lại nhắn cho ông Ngô, nhờ ông tìm giúp tôi một cửa hàng mặt tiền, phía sau có thể ở .
Cuối cùng, chuỗi tin nhắn dồn dập từ Cố Uyển Ninh, tôi chọn cách… mặc kệ.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?