Sự Trở Về Của [...] – Chương 11

Chương 11: Cơ thể bị rượu đục khoét

“Phi Tuyết, con đang linh tinh gì thế?”

Tô Uyên xoay người Tô Phi Tuyết, vẻ mặt hơi hung dữ.

“Các học nhỏ khác đều , cha mẹ là phải như .”

Tô Phi Tuyết mím môi .

“Phi Tuyết, cha còn có việc, không còn kịp nữa rồi, cha phải đi trước đây… Chào con!”

Lâm Bình vội vàng chào một tiếng, bước nhanh ra khỏi nhà, đóng kín cửa lại.

Anh có dự cảm không tốt, nếu thực sự ở thêm lúc nữa, không chừng Tô Phi Tuyết sẽ ra ý nghĩ lớn mật khác nữa.

Tô Uyên cũng nhất định sẽ trở mặt với .

Nghĩ đến chuyện này, trên gương mặt Lâm Bình lộ ra nụ khổ, khi đối mặt với kẻ địch, cho đến bây giờ đều là dọa kẻ địch sợ chạy trối chết, hôm nay thì ngược lại, lúc đối mặt với con của mình, suýt chút nữa là thua cuộc.

Lâm Bình rời khỏi tòa nhà của Tô Uyên.

Lúc này, ở cửa tòa nhà có đỗ một chiếc xe Hummer!

Bên cạnh xe Hummer, có một người phụ nữ trẻ tuổi dáng người cao gầy, gương mặt xinh đẹp, toàn thân tỏa ra khí thế oai hùng đang dựa vào xe.

Trên cánh tay của người phụ nữ, có một chiếc áo gió màu đen.

Sau khi thấy Lâm Bình xuất hiện, lúc này người phụ nữ đứng thẳng người, bước nhanh về phía Lâm Bình, : “Thanh Sơn, hôm nay thời tiết đã chuyển lạnh, cơ thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, đừng để bị cảm.”

Lâm Bình ho nhẹ một tiếng, : “Không sao, nếu cơ thể thật sự yếu ớt như , tôi đã sớm chết vô số lần, còn có thể sống tới bây giờ sao?”

Tuy như , Lâm Bình không từ chối áo gió Chu Thanh đưa cho, khoác lên vai mình.

“Thanh Sơn, bây giờ đi đâu đây?”

Sau khi lên xe, Chu Thanh hỏi.

“Đến khu biệt thự Thanh Hà đi!”

Lâm Bình hơi nhíu mày, chỗ cha mẹ nuôi, đã muộn như thế này rồi, rất có khả năng là bọn họ đã ngủ.

Khu biệt thự Thanh Hài Nơi này ở phía bắc Hải Châu, kề bên Hương Sơn.

Đây là khu biệt thự sa hoa số một của Hải Châu.

Bao trùm cả một vùng rộng lớn, bầu không khí trong lành dễ chịu, đầu tư với kinh phí rất lớn để tạo ra một môi trường sinh thái xanh.

Nói là khu biệt thự, thực ra từ xa, càng giống như một công viên với quy mô rộng lớn.

Không chỉ như , bên trong còn có đủ các trang thiết bị hiện đại hóa.

Sân golf, phòng tập thể thao, bể bơi lộ thiên, bãi biển nhân tạo, chèo thuyền trong hồ… Đầy đủ hết mọi thứ.

Thậm chí còn có một trường đua ngựa cỡ nhỏ.

Có thể là vô cùng sa hoa.

Đa số mọi người phấn đấu cả đời, cũng không thể thấy một phòng vệ sinh trong khu biệt thự Thanh Hà.

Có thể ở trong khu biệt thự Thanh Hà, đều không phú thì quý!

Nhưng lúc Chu Thanh chở Lâm Bình tới khu biệt thự Thanh Hà, Lâm Bình không có nhiều kích .

Đối với người quen sống chết như , những thứ này, chỉ là vật ngoài thân mà thôi.

Tốt cũng , xấu cũng chẳng sao, dù sao chỉ là nơi ở mà thôi.

Đi tới biệt thự Chu Thanh tốn gần 175 tỷ mới mua , đã là mười giờ tối.

Khiến Lâm Bình không ngờ tới chính là, bên cạnh tòa biệt thự kia, ở trong sân, mà còn có hai người một già một trẻ, đang ngồi thiền dưới cây đại thụ trong sân.

Nói là một già một trẻ, có lẽ còn có chút thiếu chính xác.

Hẳn là một ông cụ, cùng với một người phụ nữ trẻ tuổi.

Trong ánh trăng xuyên qua cây đại thụ chiếu xuống, hít vào thở ra.

Tiết tấu vững vàng.

Sau khi Lâm Bình thấy , hơi kinh ngạc.

Bởi vì liếc mắt một cái lập tức nhận ra, phương pháp hai người này sử dụng đến từ đâu!

Chỉ có bộ đội đặc chủng mới phép truyền thụ.

Cùng lúc đó, ông cụ giống như cũng ý tới ánh mắt của Lâm Bình, ông ta mở to mắt, thật sự hơi bất ngờ.

Tòa biệt thự này, sao có người vào ở ?

Nhưng ông cụ nhanh chóng ra , sắc mặt Lâm Bình hơi tái nhợt.

Trừ chuyện đó ra, có lẽ người bình thường không phát hiện ra , khi đạt tới trình độ của ông ta, tất nhiên là có thể ra , bước chân của Lâm Bình có vẻ trầm ổn, thực ra lại lộ ra yếu ớt, hơi thở uể oải, giống như không đủ tỉnh khí thần, cơ thể bị khoét sạch.

Cộng thêm bên cạnh Lâm Bình, còn có một người phụ nữ xinh đẹp tràn ngập khí khái hào hùng.

Ông cụ không khỏi mở miệng : “Người trẻ tuổi, cơ thể là của mình, đừng vì ham muốn hưởng lạc, không thèm tiết chế, khiến cơ thể bị khoét sạch, một khi thương tổn gốc rễ của tinh khí thần, cho dù uống nhiều thuốc bổ tới mấy, cũng không nên chuyện gì!”

Lâm Bình sửng sốt.

Chu Thanh bước chậm hơn nửa bước, trên gương mặt ấy hiếm thấy lộ ra chút đỏ ửng.

Nhưng nghe ông cụ này hiểu lầm Lâm Bình, Chu Thanh lập tức muốn mở miệng.

Nhưng Lâm Bình vẫy tay, ngăn Chu Thanh lại.

“Ông dạy dỗ rất phải!”

Lâm Bình gật đầu .

Ông cụ này, hẳn là người của quân đội, binh sĩ già xuất ngũ, đối với lời nhắc nhở đây thiện ý của ông ta, Lâm Bình thản nhiên tiếp nhận.

Thấy thái độ của Lâm Bình coi như thành khẩn, ông cụ vô cùng hài lòng gật đầu.

Còn biết lắng nghe, ít nhất không giống đám cậu ấm nhà giàu ăn chơi trác táng, còn có khả năng cứu .

Đợi Lâm Bình và Chu Thanh tiến vào biệt thự, lúc này người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh ông cụ mới mở miệng : “Ông nội, cháu thấy ta chỉ mở miệng đồng ý thôi, nếu không thì đã muộn như thế rồi, còn mang theo phụ nữ về nhà gì? Đúng là không biết xấu hổ.”

Ông cụ lắc đầu, khế: “Ngồi thiền đi, tĩnh tâm!”

Ngày hôm sau, sáu giờ sáng, Lâm Bình đúng giờ thức dậy.

Đây là thói quen từ trước tới nay của .

“Thanh Sơn, quần áo thể thao của , tôi đã chuẩn bị xong cho rồi!”

Sau khi thức dậy, Lâm Bình nghe thấy giọng của Chu Thanh.

“Ù”

Lâm Bình đáp.

Sau khi rửa mặt xong, Lâm Bình thay quần áo thể thao, lúc này Chu Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Chu Thanh, đúng lúc khoảng thời gian này có rảnh, về thăm nhà một chuyến đi, cũng nghỉ ngơi một thời gian.”

Lâm Bình mở miệng .

Chu Thanh từng ở biên giới phía bắc, giữ những chức vụ quan trọng.

Hiện giờ đi theo Lâm Bình xuất ngũ, tiến vào hệ thống Thanh Sơn, cũng thống lĩnh bộ phận Chu Thanh, mấy năm qua cũng vào sinh ra tử, ít:có thời gian rảnh rỗi, Lâm Bình cảm thấy ấy có thể về thăm nhà một chuyến, không cần luôn đi theo bên cạnh .

“Thanh Sơn, đây là mệnh lệnh sao?”

Nghe thấy thế, Chu Thanh lập tức nghiêm mặt .

“Không phải Lâm Bình lắc đầu.

“Vậy tôi không nghe, tôi muốn đi theo bên cạnh , chăm sóc , cho dù thật sự muốn đuổi tôi đi, cũng cần phải đợi sức khỏe của hoàn toàn khôi phục, khôi phục thực lực rồi hãy .”

Chu Thanh hì hì .

Có thể đi theo “Lâm Thanh Sơn” người đàn ông như thần, một huyền thoại đương thời như thế này, là vinh hạnh bao nhiêu người cầu còn không .

Nếu không phải vì ấy là con , sẽ cẩn thận tri kỷ hơn một chút, lần này Lâm Bình trở về quê hương, chưa chắc đã tới lượt ấy tới chăm sóc Lâm Bình.

Lâm Bình nghe thấy , lắc đầu : “Vậy thì tùy côi”

Chu Thanh ở bên cạnh , thật sự việc thuận lợi hơn nhiều.

Sau đó Lâm Bình và Chu Thanh cùng rời khỏi biệt thự, luyện tập buổi sáng.

Chạy bộ mười kilomet vào buổi sáng, là thói quen cơ bản nhất của Lâm Bình.

Sau khi kết thúc chạy bộ mười kilomet, Lâm Bình và Chu Thanh lại trở về biệt thự.

Trong biệt thự ở bên cạnh, ông cụ và người phụ nữ trẻ tuổi kia lại xuất hiện ở trong sân, chẳng qua bây giờ hai người không tiến hành hít vào thở ra nữa, mà đang đánh một bộ quyền pháp.

Uy thế cứng cáp mạnh mẽ!

Tràn ngập sức bật.

“Wow, hai người dậy sớm như sao?”

Người phụ nữ trẻ tuổi thấy Lâm Bình và Chu Thanh chạy bộ trở về, thì rất bất ngờ.

Theo ý ta, Lâm Bình là cậu ấm ăn chơi trác táng của gia tộc quyền thế nào đó ở Hải Châu, hàng đêm rượu chè, không chừng tối qua hai người vô cùng sung sướng, sao hôm nay còn dậy sớm hơn cả bọn họ, còn ra ngoài chạy bộ nữa.

Nhưng bất ngờ thì bất ngờ, ta vẫn nghĩ Lâm Bình là cậu ấm ăn chơi trác táng, còn vô cùng chán ghét!

“Ra ngoài tập thể dục, luyện tập buổi sáng!”

Lâm Bình đáp.

Anh nhận ra bộ quyền pháp hai người đang sử dụng, đó là một bộ quyền pháp cơ bản ở trong quân đội.

Tên là “Vịnh Xuân Quyền”, không có nhiều tác võ thuật đẹp mắt, còn lấy thực chiến chủ.

Người phụ nữ trẻ tuổi không nghe ra gì: Nhưng ông cụ nghe thấy ba chữ “tập thể dục”.

Không khỏi Lâm Bình nhiều vài lần.

Tối hôm qua, tuy có ánh trăng bầu trời rất tối, không thể phán đoán rõ ràng.

Hôm nay vừa , ông cụ này ra một chút khác biệt rồi.

Tuy hơi thở của Lâm Bình hơi yếu ớt, cơ thể không phải bị rượu và đẹp khoét sạch, trái lại càng giống bị thương ra.

“Ông à, tôi bộ Vịnh Xuân Quyền mà ông đang tập, hẳn là bộ Vịnh Xuân Quyền cơ bản đúng không?”

Lâm Bình im lặng một lát, rồi ông cụ .

“Cậu biết Vịnh Xuân Quyền à?”

Trong mắt ông cụ hiện lên chút kinh ngạc.

“Đúng thế, mà ông à, tôi đề nghị ông đừng luyện bộ Vịnh Xuân Quyền này, bộ quyền pháp này có vấn đề.”

Lâm Bình tốt bụng .

“Vấn đề? Vấn đề gì?”

Vẻ mặt ông cụ hơi âm u hỏi.

Cảm thấy Lâm Bình đang nhục nhã “Vịnh Xuân Quyền”!

Là một binh sĩ già chiến đấu trăm trận xuất ngũ, ông ta tuyệt đối không cho phép người khác nhục nhã Vịnh Xuân Quyền.

“Bộ Vịnh Xuân Quyền này là bản cũ của mấy chục năm trước, nó chỉ mù quáng theo đuổi kỹ thuật quyết liệt địch, luyện càng sâu, sẽ càng tổn tới cơ thể, hiện giờ…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...