Quay lại chương 1 :
Có lẽ, chẳng ai nhớ đến ngoài kia vẫn còn có tôi.
Tôi quay lưng rời đi.
Trần Trừng là học cấp ba của tôi, bây giờ đã là trưởng khoa sản nổi tiếng của bệnh viện này.
Tôi đã đích thân gọi cho ấy, nhờ ấy giúp giữ lại đứa trẻ.
Giang Nhụy không muốn đứa bé này.
Nhưng lý do chắc chắn không chỉ vì muốn hãm tôi.
Mà chính vì ta không muốn sinh, tôi lại càng phải bắt ta sinh đứa trẻ này ra an toàn.
8
Từ sau khi Giang Nhụy sinh con, cuộc sống dường như quay lại quỹ đạo bình thường, tôi cũng hiếm khi yên ổn thế này. Nhưng tôi biết rõ, đây chỉ là sự yên lặng trước cơn bão.
Cuối cùng, vẫn có người tìm tới.
“Giang Tình, chị con mới sinh, cả nhà chen chúc trong căn hộ chật chội thật sự bất tiện. Hôm nay mẹ tới là muốn bàn với con một chút… con có thể nhường nhà này cho chị con ở tạm một thời gian không?”
“Đúng , Giang Tình, con từ trước đến nay là người hiểu chuyện nhất. Giờ chị con như rồi, ba mẹ cũng không còn cách nào khác. Nếu con chịu nhường nhà, có thể dọn về ở chung với ba mẹ một thời gian.”
Tôi mẹ với gương mặt giả vờ khó xử giọng điệu lại đầy lý lẽ, suýt nữa thì bật .
Không ngờ người đầu tiên mở miệng lại chính là ba mẹ ruột tôi.
“Cướp chồng tôi chưa đủ, giờ còn muốn cướp luôn nhà của tôi sao?”
Trước kia tôi có thể yếu đuối, dù là con thỏ, bị dồn ép cũng biết cắn người.
Những người này lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục nhún nhường?
Vẻ mặt hòa nhã của mẹ tôi lập tức không duy trì nổi nữa.
“Giang Tình, nếu không phải tại con khiến Giang Nhụy sinh non, thì đâu ra rắc rối thế này? Trẻ sinh non vốn đã yếu, sao có thể để cả nhà chen nhau trong căn hộ nhỏ chứ?”
“Con bắt Lâm Tử Diệu tay trắng rời đi, chia cho con từng ấy tài sản, cái nhà này đối với con chẳng là gì cả. Sao con không thể rộng lượng một lần, việc tốt cho chị con?”
Ba tôi cũng vội vã phụ họa:
“Giang Tình, con là dì của đứa nhỏ mà, coi như thương cháu đi. Hơn nữa, chị con chỉ ở tạm một thời gian thôi, đâu phải thật sự muốn cướp nhà của con.”
Tôi đứng dậy, giọng dứt khoát:
“Nếu hôm nay ba mẹ tới chỉ vì chuyện này, thì mời về cho. Nhà này tôi không bao giờ nhường. Nếu thương chị ấy quá, thì rước về sống chung với ba mẹ, khỏi cần dùng đạo lý để ép tôi.”
“Con! Đồ con bất hiếu! Dám ăn với ba mẹ như thế à? Đã thì từ giờ, coi như chúng ta không có đứa con như con nữa!”
Tôi hai người giận dữ bỏ đi, rồi ngồi phịch xuống ghế.
Chỉ cần trong lòng họ có một chút vị trí cho tôi, họ đã không đến đây để sức ép như thế.
Đúng lúc đó, tôi nhận một tin nhắn từ người lạ, hẹn tôi ở quán cà phê, có thứ tôi đang cần.
Tôi nửa tin nửa ngờ, sửa soạn một chút rồi đến điểm hẹn.
Trong quán cà phê, tôi gặp một người hoàn toàn ngoài dự đoán.
Anh ta thấy tôi ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt :
“Tài liệu đều ở đây, xem trước đi.”
Tôi cầm tập hồ sơ lên, càng xem càng thấy lạnh sống lưng. Phải mất một lúc lâu tôi mới lấy lại bình tĩnh.
“Tại sao lại giúp tôi?”
Tôi rất thắc mắc. Anh từng là chồng cũ của chị tôi, cho dù có hận Giang Nhụy đi nữa thì ân oán giữa họ cũng đã kết thúc. Không lý gì lại tiếp tục nhúng tay vào chuyện này.
Anh ta chỉ nhạt, không mang theo cảm :
“Xem như… cảm ơn vì lần trước đã giúp tôi.”
Tôi siết chặt tập hồ sơ trong tay – biết rõ lần đó là tôi cố ý giúp .
Tôi còn chưa kịp hỏi giúp tôi thì muốn đổi lấy điều kiện gì, đã đứng dậy bỏ đi, chỉ để lại một câu:
“Cô thông minh hơn chị .”
Trở về nhà, tôi chồng hồ sơ trên bàn, nhạt.
Nếu mẹ tôi biết, đứa con mà bà một lòng thương, thực ra là kết quả của cuộc phản bội trong hôn nhân – là con riêng của ba tôi với người phụ nữ khác, không biết bà có thấy hối hận vì đã đối xử tệ bạc với tôi suốt bao năm qua?
Tôi có thể dùng tập tài liệu này để đổi lấy sự thương từ bà… giờ đây, tôi không cần nữa.
Cứ để bí mật này, mãi mãi chôn vùi trong bóng tối.
Tôi cẩn thận cất hồ sơ đi.
Vài ngày sau, Lâm Tử Diệu tìm đến nhà.
9
“Em không mời vào ngồi một lát sao?”
Thấy tôi chặn ngay ngoài cửa, sắc mặt Lâm Tử Diệu liền sa sầm.
“Nam nữ đơn độc, lại từng có quan hệ đặc biệt, có gì thì luôn ở cửa đi.”
Anh ta tức đến bật , chỉ tay vào tôi, lắp bắp nửa ngày không thành lời, cuối cùng đành nhét một tấm thiệp mời vào tay tôi.
“Ban đầu vốn không định mời em, Giang Nhụy cứ nhất quyết bắt phải đưa cho em. Anh trước, đừng có chuyện nữa. Dù em có gì, cũng sẽ không bao giờ quay lại với em.”
Tôi chỉ nhạt, rầm một tiếng đóng cửa tiễn khách.
Tôi không hiểu ta lấy đâu ra tự tin mà nghĩ tôi vẫn còn lưu luyến ta.
Rõ ràng người uống say gọi điện quấy rối là ta cơ mà.
Nhưng Giang Nhụy cứ nhất quyết mời tôi dự tiệc đầy tháng là vì lý do gì? Cô ta lại định giở trò gì đây?
Tôi liếc địa chỉ ghi trên thiệp: Khách sạn Quốc tế Lâm Giang.
Ngày đầy tháng, tôi đến nơi thì đúng lúc bắt gặp vợ chồng bố mẹ chồng cũ đang vui vẻ đứng trước cổng đón khách.
Thấy tôi, sắc mặt hai người họ lập tức khó chịu.
“Đã đến rồi thì vào đi, hôm nay nhà chúng tôi đang vui. Nếu ngoan ngoãn đến uống ly rượu mừng, chúng tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì.”
Tôi không buồn để ý đến họ. Trước kia tôi là con dâu, phải nhẫn nhịn, giờ họ với tôi chẳng khác gì người dưng. Tôi không cần phải khúm núm nhún nhường nữa.
Nghe tiếng họ lầm bầm mắng mỏ sau lưng, tôi thầm bật . Nếu kiếp trước tôi có thể mạnh mẽ như , có lẽ đã không phải chịu cái kết thảm thương như thế.
Vào trong sảnh tiệc, tôi đưa mắt tìm quanh. Điều khiến tôi thấy lạ là hôm nay ba mẹ tôi lại không có mặt – chuyện hiếm thấy.
Vừa quay đầu, liền bắt gặp Giang Nhụy trong bộ sườn xám đỏ, trang điểm lộng lẫy như một quý phu nhân, đang nhẹ nhàng xã giao với khách khứa.
Thấy tôi, ta lập tức bước tới.
“Em đến rồi à, chị vui lắm đó.”
Bạn thấy sao?