“Nhụy Nhụy, con đi nghỉ đi, kẻo hỏng bộ móng tay mới . Ở đây có em con là rồi.”
Chị tôi chờ đúng câu này, không nhịn nữa, lập tức vui vẻ hôn gió một cái, cởi tạp dề đưa cho tôi.
“Em à, bếp giao cho em đó nha, chị đi tiếp khách.”
Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “tiếp khách”, mà “khách” ở đây-ai cũng hiểu rõ-chính là chồng tôi.
Chắc trong lòng chị tôi lúc đó đang đắc ý lắm!
Cướp chồng tôi mà vẫn có thể ngang nhiên khoe khoang cảm trước mặt chính thất là tôi.
Kiếp trước cũng , chị luôn lượn lờ, nửa thật nửa giả trêu với chồng tôi, trong mắt đầy vẻ kiêu ngạo.
Tôi vẫn như mọi khi, nhận lấy tạp dề.
Nhưng lần này sống lại, tôi đâu dễ để mặc người ta đè đầu cưỡi cổ.
Tôi đứng trong bếp nghe mẹ lải nhải, nào là chị tôi mới mua cho bà sợi dây chuyền đắt đỏ thế nào, nào là mỗi lần về nhà lại mang theo biết bao nhiêu thứ.
Tôi không lên tiếng.
Kiếp trước tôi cố gắng lấy lòng hết mức, cuối cùng chẳng đổi lại chút thương nào.
Đời này, tôi không muốn tiếp tục uất ức vì người khác nữa.
Người giả vờ ngủ thì vĩnh viễn không thể đánh thức, người đã không thích tôi, tôi có gì họ cũng coi như không thấy.
Tôi ý đến tĩnh bên ngoài, chị tôi ngồi càng lúc càng gần Lâm Tử Diệu, thi thoảng có va chạm thân mật, ánh mắt đưa cũng chẳng che giấu gì.
Đúng lúc hai người đang thân thiết, cửa nhà mở ra.
Chị tôi vừa thấy người bước vào thì tái mét mặt, luống cuống hoảng hốt.
Cô ta lắp bắp người mới đến:
“Chồng à, sao lại đến đây?”
Anh rể tôi đặt món quà trên tay xuống, ánh mắt chậm rãi đảo qua hai người trong phòng khách:
“Hôm nay là sinh nhật mẹ mà, tôi đến thăm chút.”
Tôi từ trong bếp bước ra, ba người đứng đó trong khung cảnh như một vở kịch bi hài, trong lòng không khỏi buồn .
Kiếp trước, rể không hề xuất hiện, còn chị tôi thì lén lút câu dẫn chồng tôi mà tôi không hề hay biết, đến khi ta bụng vượt mặt đến nhà đòi vị trí, tôi mới tỉnh ngộ thì đã muộn.
Lần này, tôi cố ý mời rể đến, chỉ để xem màn kịch này sẽ kết thúc ra sao.
Anh rể thấy tôi, khẽ gật đầu chào. Anh và chị tôi đã chiến tranh lạnh suốt mấy tháng, nay rất cảm kích vì tôi đã cho cơ hội tìm lại ta.
Chị tôi và chồng tôi vì chột dạ mà vội vàng ngồi tách ra.
Tôi khoanh tay tựa vào khung cửa, tính theo thời gian thì chị tôi giờ chắc đã có thai rồi, vừa hay có thể cho ta một đòn phủ đầu.
Bữa ăn bắt đầu, ba mẹ tôi vui mừng vì cả hai con và hai chàng rể đều có mặt, hết lòng tiếp đãi. Chỉ là tôi nhờ bóng của chồng mới hưởng chút quan tâm.
Tôi cầm lấy chai rượu ngon, đi rót cho từng người:
“Hôm nay hiếm khi cả nhà đông đủ, chúng ta nâng ly chúc mừng sinh nhật ba mẹ đi ạ!”
Thấy tôi chủ hòa khí, mọi người đều giơ ly lên, chỉ có chị tôi là do dự chưa nhấc ly.
Thấy bộ dạng của chị, tôi lạnh trong lòng. Quả nhiên, ta đã biết mình có thai rồi.
Kiếp trước tôi mù quáng không nhận ra, để ta nhanh tay ly hôn, phủi sạch quan hệ với chồng, rồi giả vờ đáng thương khiến ba mẹ ép tôi ly dị.
Đời này, tôi nhất định khiến ta thân bại danh liệt.
“Chị sao thế? Không khỏe à?” Tôi giả vờ quan tâm.
Chị tôi gượng gạo giả lả:
“Không, chỉ là lâu rồi không uống rượu, chị bỏ rượu rồi.”
Tôi chỉ vào chai rượu:
“Chị yên tâm, rượu vang độ cồn rất nhẹ, không say đâu.”
Chị tôi lo lắng sang chồng tôi cầu cứu.
Tôi bỗng ra vẻ như vừa nhận ra điều gì đó:
“Ơ, chị chẳng lẽ có tin vui à? Bảo sao hôm nay chỉ thấy chị ăn đồ chua, lại còn không đụng đến rượu. Anh rể, chúc mừng nha!”
Vừa dứt lời, mặt chị tôi lập tức biến sắc, vội vàng chối:
“Không… không có đâu, em đừng bừa.”
Mẹ tôi nghe xong thì hào hứng hẳn:
“Nhụy Nhụy, sáng nay mẹ còn thấy con nôn mấy lần vì ngửi mùi dầu mỡ, chẳng lẽ thật sự có rồi?”
Chị tôi gượng, lúng túng:
“Không đâu mẹ, sao con lại có , là Tình Tình đoán linh tinh thôi.”
Tôi liếc sang rể, rõ ràng sắc mặt đã khó coi.
Theo tôi biết, chị đã ly thân nửa năm nay.
Hạt giống nghi ngờ một khi gieo xuống, chỉ cần chút manh mối là sẽ phơi bày hết.
Tôi rất mong chờ ngày rể lật mặt sự thật.
Tôi vội vàng mỉm xoa dịu:
“Chị đã không có thì là không có mà!”
Mẹ tôi nghe thì liếc tôi, không vui :
“Cho dù chị con có thật thì cũng chẳng sao, còn con thì sao, cưới bốn năm rồi, sinh con nổi không đấy? Đừng có kéo lùi tương lai của Tử Diệu.”
Tôi siết chặt đũa, mẹ tôi vẫn , có chuyện gì cũng nghi ngờ tôi trước tiên.
Bố tôi cũng gật gù theo:
“Mẹ con đúng, con rảnh thì nên đi khám thử đi, bao năm rồi, chó nhà còn đẻ mấy lứa, con thì chẳng tĩnh gì.”
Tôi gật đầu đồng ý, họ mới thôi không bàn tiếp.
Một bữa cơm, ai cũng mang tâm sự riêng, ăn trong nặng nề và đề phòng.
Cuộc sống dường như lại quay về với vẻ yên bình bề ngoài, mọi thứ vẫn diễn ra như thường.
Cho đến hai tháng sau.
Mẹ tôi tìm đến nhà, chưa câu nào đã tát tôi một cái trời giáng.
Bạn thấy sao?