Tôi liên tục ép ta vào thế khó. Mặt Phùng Vũ đỏ bừng, nghiến răng đáp:
"Tôi… tôi sẽ đi tìm hiểu."
"Tốt lắm, nhất định phải tìm ra."
Tôi nhạt:
"Từ nay về sau, chỉ cần theo dõi Trần Húc, xem ta có 'nuôi chó' bên ngoài không. Nếu có, nhớ báo lại cho tôi."
Tống Tùy gửi cho tôi mấy tấm ảnh, trong đó là cảnh Trần Húc đang ôm eo một phụ nữ mang thai đi khám thai, bên cạnh họ còn có mẹ của Trần Húc.
Bụng của Từ Nhược Mộng trông như đã mang thai bốn, năm tháng rồi.
Tống Tùy rất có khả năng Từ Nhược Mộng đang mang thai con trai, họ còn lén lút tìm người kiểm tra rồi. Trần Húc đã một căn hộ ở trung tâm thành phố cho Từ Nhược Mộng, đón cả mẹ mình lên chăm sóc ta.
Cảnh gia đình ba người hạnh phúc bên nhau ấy, mà lòng tôi đau như bị dao cứa.
Nhớ lại mấy năm trước, tôi thụ tinh ống nghiệm để có con, ngoài những lúc bắt buộc phải có mặt, còn lại Trần Húc đều để tôi tự xoay xở một mình.
Bao nhiêu năm trời hy sinh, cuối cùng chỉ là công dã tràng.
Sau khi tôi sinh đôi hai bé , mẹ Trần Húc lập tức quay về quê, chẳng màng gì đến cháu nội.
Giờ thì hay rồi, con Từ Nhược Mộng còn chưa sinh, mẹ ta đã hớn hở chạy lên phục vụ.
Nghĩ lại mà thấy đúng là trớ trêu.
Phùng Vũ mấy hôm nay không đến công ty, chắc là đi tìm Trần Húc tính sổ.
Cô ta chẳng có năng lực gì, lại quen sống tiêu xài phung phí, đã quen hưởng thụ rồi giờ sao mà chịu khổ . Thêm cái sẹo dài trên mặt, Trần Húc giờ đã dồn hết tâm sức lên mẹ con Từ Nhược Mộng, khiến Phùng Vũ bắt đầu hoảng loạn.
Dạo gần đây, hai người họ thỉnh thoảng có đến công ty, lúc nào cũng lạnh lùng với nhau.
Trần Húc mà ra khỏi văn phòng, Phùng Vũ liền bám theo sau.
Trong phòng họp, hai người họ cãi nhau. Trần Húc cau có :
"Em có thể đừng bám lấy mỗi ngày không? Hứa Hoan đang ở văn phòng đấy."
"Cô ta có biết gì đâu, con mụ già đó ngốc nghếch lắm."
"Anh dạo này lạnh nhạt với em quá rồi đấy."
Trần Húc bực bội: "Gần đây bận quá mà!"
"Anh bận cái gì chứ? Con mụ già đó giờ ngày nào cũng đi gặp khách hàng, toàn lấy lại những khách hàng cũ của , sau này chúng ta phải sao?"
"Thì chuyển hết tiền ra ngoài, để lại cho ta cái vỏ rỗng. Nói với chị em, mấy khoản thanh toán cho Húc Mộng gần đây, bảo chị giúp chuyển cho xong."
"Chỉ khi nào cần chị em giúp thì mới tỏ ra tử tế với em!"
Dưới camera giám sát, hai người họ lại bắt đầu cãi nhau.
Tôi xem màn đấu đá giữa đám chó cắn chó này mà thấy hả hê, thế vẫn chưa đủ. Phùng Vũ quá kém cỏi, đến giờ còn chưa phát hiện ra sự tồn tại của Từ Nhược Mộng.
Ngay cả công ty Húc Mộng, ta cũng chẳng biết là mình hoàn toàn không có phần, ngây ngô đến mức không biết nên gọi là ngu ngốc hay đơn thuần nữa.
Nhưng tôi không chờ nổi nữa rồi, cần phải giúp ta thêm lửa, để ta sớm biết về Từ Nhược Mộng.
Tôi bấm số gọi cho Tống Tùy.
Dưới sự quản lý của tôi, công ty nhanh chóng phát triển trở lại, mỗi ngày tôi đều bận rộn gặp gỡ khách hàng và nhà cung cấp.
Khi tôi đang đi thăm một nhà máy của đối tác ở thành phố khác, tôi nhận cuộc gọi từ Phùng Vũ.
Ở đầu dây bên kia, ta khóc lóc nức nở đến mức không ra hơi:
"Hứa tổng, Trần Húc xảy ra chuyện rồi, chị mau về đi!"
Tiếng ồn trong xưởng rất lớn, tôi phải hét lên: "Có gì thì nhanh lên!"
"Trần tổng đang ở bệnh viện, cần người thân ký giấy phẫu thuật gấp, chị có thể đến ngay không?"
Tôi khựng lại một chút: "Cô gì cơ? Ồn quá, tôi nghe không rõ!"
Nói xong, tôi cúp máy, đi ra khỏi xưởng rồi mới thấy điện thoại liên tục hiện cuộc gọi đến từ Phùng Vũ.
Tôi bình tĩnh lại, nhấc máy lên:
"Cô gì? Vừa nãy tôi nghe không rõ."
"Hứa tổng, Trần tổng đang nằm trong bệnh viện chờ phẫu thuật, chị mau về ký giấy!"
"Cô không ký à?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Hứa tổng, chị đừng nữa, bác sĩ chỉ có người thân mới ký!"
"Ồ đúng nhỉ, đâu phải người thân của Trần Húc mà ký ."
Tôi ra vẻ như chợt hiểu ra điều gì đó, thở dài:
"Nhưng mà tôi bận lắm, không kịp về đâu. Hay là thôi, cứ từ bỏ điều trị đi?"
Bạn thấy sao?