Tôi buông tay, quay sang với Trần Húc:
"Tôi chỉ đang dạy ấy cách ăn thôi. Trần Húc, tìm đâu ra một trợ lý thế này? Làm việc mấy năm rồi mà chẳng biết quy tắc gì cả."
"Trợ lý như , đừng có dẫn ra bàn ăn, kẻo hỏng chuyện."
"Mà lo lắng gì cho ta thế? Tôi đâu có đánh người, đúng không?"
Sắc mặt Trần Húc khó coi vô cùng, muốn gì đó cuối cùng chỉ có thể nghẹn lại:
"Được rồi, tập trung việc đi."
Tôi giả vờ như sực nhớ ra điều gì:
"À, mà này, kiếm đâu ra cái quản lý hành chính đó ? Làm việc vô trách nhiệm quá. Tôi không hài lòng, nên đã cho ta nghỉ rồi."
Phùng Vũ lập tức lên tiếng:
"Hứa tổng, có lẽ chị Dương Giai nghe nhầm ý chị, có thể tha thứ cho ấy lần này không?"
Ồ? Có vẻ mối quan hệ của hai người này không hề đơn giản nhỉ?
Tôi lạnh lùng:
"Cô ta dám đẩy tôi ra góc phòng, chứng tỏ không xem tôi ra gì. Nếu đã không tôn trọng tôi, thì giữ lại gì?"
"Hứa tổng…"
"Thôi, cứ theo ý ấy đi."
Trần Húc cắt ngang lời Phùng Vũ.
Cô ta lập tức quay sang ta đầy tội nghiệp:
"Trần tổng~"
Tôi bật , lạnh nhạt ra lệnh:
"Cô đi thông báo cho nhân sự ngay, bảo Dương Giai lập tức rời khỏi công ty. Nếu ta không đi, gọi bảo vệ đuổi ra ngoài."
"Tôi… tôi phải đi sao?"
Phùng Vũ tròn mắt, không thể tin nổi.
Tôi ta với vẻ thích thú:
"Sao? Có vấn đề gì không?"
"Một chuyện nhỏ thế này mà cũng không xử lý à?"
Phùng Vũ cắn môi Trần Húc cầu cứu, ta lại vờ như không thấy, chỉ chăm màn hình máy tính.
Tôi cố nín , giọng điệu lạnh nhạt:
"Nếu không việc này, thì cuối năm phải xem xét lại đánh giá năng lực của rồi."
Phùng Vũ nghiến răng:
"Được, tôi đi!"
Cô ta sụt sịt, xoay người rời khỏi văn phòng.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng chửi rủa của Dương Giai.
Ban đầu ta chửi tôi, rồi đến Trần Húc, cuối cùng nghiến răng nguyền rủa Phùng Vũ:
"Đồ hồ ly tinh, tưởng kẻ thứ ba thì sẽ có kết cục tốt đẹp à?"
"Vợ cả mới quay về, đã không thể chờ nổi mà muốn đá tôi đi rồi sao?"
"Chị họ..."
"Đây là quyết định của Hứa tổng và Trần tổng mà..."
"Cút! Không phải là muốn nịnh bợ họ sao?!"
"Bốp!"
Phùng Vũ bỗng òa khóc: "Chị đánh em gì?"
"Đánh đấy! Cô dám hợp tác với người ngoài để tôi, tôi không đánh thì đánh ai?!"
Bên ngoài nhốn nháo cả lên.
Xem ra dùng "trà xanh" đấu với "chị đại" cũng hiệu quả ghê đấy.
Chỉ là tôi không ngờ, hai người này lại là chị em họ.
Có vẻ như để chiều lòng tiểu nhân, Trần Húc không ngại bỏ tiền nuôi cả bảy dì tám mợ nhà ta.
Anh ta vui vẻ dỗ dành Phùng Vũ, còn tôi thì phải gánh chịu tổn thất tài chính?
Cơn tức trong lòng tôi bùng lên dữ dội.
Tiếng cãi vã bên ngoài ngày càng lớn, còn Trần Húc thì ngồi trên ghế bứt rứt không yên, hết lần này đến lần khác thò cổ ra ngoài .
Nhìn vẻ mặt ta, chắc hẳn đang xót xa cho tiểu nhân của mình.
Nghe thấy màn "chó cắn chó" ngoài kia, tôi nhạt, hờ hững hỏi:
"Dương Giai là ai tuyển vào ? Một người như ta mà cũng có thể quản lý hành chính sao?"
Trần Húc thu ánh mắt lại, sắc mặt có chút không tự nhiên, vẫn cố biện hộ:
"Trước đây ta không như , lúc mới vào còn khá ổn."
Tôi giả vờ thở dài:
"Xem ra khả năng tuyển dụng của quá kém. Nhân sự công ty cần phải rà soát lại, những người như Dương Giai, dù có phải bồi thường cũng phải loại bỏ càng sớm càng tốt, tính khí quá cực đoan."
Cuối cùng, bên ngoài cũng yên tĩnh trở lại.
Phùng Vũ tóc tai rối bời, ôm mặt khóc lóc chạy vào văn phòng.
"Có chuyện gì ?"
Quản lý nhân sự đi theo vào, báo cáo:
"Hứa tổng, Trần tổng, Dương Giai đã bị sa thải và đưa ra ngoài."
Cô ấy liếc Phùng Vũ một cái, ta đang nằm úp mặt xuống bàn, khóc thút thít.
"Nhưng... Trợ lý Phùng bị Dương Giai đánh bị thương rồi."
Tôi lập tức tỏ vẻ phẫn nộ:
"Trời ơi, sao lại hung dữ thế này? Lúc tôi không có mặt, công ty tuyển nhân viên kiểu gì ?"
Tôi quay sang Phùng Vũ, giả vờ quan tâm:
"Phùng Vũ, có sao không? Có cần báo cảnh sát không?"
Phùng Vũ ngẩng đầu lên, một bên mặt sưng đỏ, có một vết cào dài, chỗ da bị tróc lộ ra phần thịt bên trong, trông vô cùng đáng sợ.
Bạn thấy sao?