Sự Trở Lại Huy [...] – Chương 3

Cô ta gọi quản lý hành chính đến—một phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi, một gương mặt xa lạ khác.

 

Tôi đảo mắt quanh, toàn bộ nhân viên đều là người mới.

 

Anh ta đã thay đổi hết cả công ty sao?

 

Người quản lý lên tiếng:

 

"Nghe Tiểu Lý , chị là vợ của Trần tổng, tức Hứa tổng?"

 

"Đúng , phiền mở cửa văn phòng giúp tôi."

 

Bà ta giơ hai tay lên, tỏ ý bất lực:

 

"E rằng không , chúng tôi không có quyền ."

 

Tôi nhạt:

 

"Nếu , tôi sẽ gọi thợ khóa đến mở. Tôi là cổ đông lớn, có quyền chứ?"

 

Người quản lý hành chính cầm điện thoại gọi cho Trần Húc, chắc chắn ta sẽ không bắt máy.

 

Vì ngay lúc đó, Tống Tùy vừa gửi cho tôi ảnh ta và Phùng Vũ đang lặn biển cùng nhau.

 

Tôi giả vờ bấm số gọi thợ khóa.

 

Người quản lý lập tức cuống lên, miễn cưỡng lấy chìa khóa mở cửa.

 

Tôi xua tay:

 

"Tôi mệt rồi, cả ngày đi mua sắm cũng kiệt sức, muốn nghỉ trên ghế sô pha một lúc. Cô không cần để ý đến chúng tôi."

 

Đợi tất cả rời đi, tôi đóng cửa lại, lấy ổ cứng di sao chép toàn bộ dữ liệu từ máy tính của Trần Húc.

 

Rồi tôi đưa ổ cứng cho Đường Nhã.

 

"Giao cho cậu đấy."

 

Cô ấy là dân kiểm toán chuyên nghiệp.

 

—----------

 

Buổi tối về nhà, tôi con một lát, rồi đợi đến tận 11 giờ đêm, Trần Húc vẫn chưa về.

 

Tôi gọi cho ta, điện thoại cứ đổ chuông mà không ai bắt máy.

 

Tôi không bỏ cuộc, gọi đi gọi lại nhiều lần.

 

Cuối cùng, điện thoại báo: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."

 

Sáng hôm sau, tôi tiếp tục gọi, cuối cùng cũng có người bắt máy.

 

Giọng ta khàn đặc, ngữ điệu đầy khó chịu:

 

"Hứa Hoan, có chuyện gì?"

 

"Suốt ngày gọi điện cho tôi, có thể để tôi có chút không gian riêng không?"

 

"Tôi vất vả cả ngày vì cái nhà này, có thể bớt phiền phức đi không?"

 

Tôi hít sâu một hơi, giọng điệu bình tĩnh:

 

"À, không có gì, tối qua không về nhà, em hơi lo lắng thôi."

 

"Ừ, tôi đang ở ngoài. Hôm qua đi thư giãn với khách hàng, thứ Hai mới về."

 

Giọng ta dịu đi một chút.

 

"À đúng rồi, hôm qua em đi mua sắm với Đường Nhã, tiện đường ghé qua công ty. Cô ấy muốn đến thăm , khi chúng em tới thì không có ở đó. Đợi một lúc không thấy về, bọn em đành đi về."

 

"Hôm qua buổi chiều tôi đã ra ngoài rồi."

 

Bên kia, Trần Húc dối trôi chảy như không.

 

Dĩ nhiên tôi không vạch trần ta—bây giờ chưa phải lúc xé toạc mọi thứ.

 

Hiện tại, tôi chỉ là một người vợ luôn nhớ nhung chồng mà thôi.

 

Tôi tiếp tục trò chuyện với ta, vài câu chuyện gia đình, kể về hình của các con rồi mới cúp máy.

 

Có lẽ vì cảm thấy áy náy, khi trở về nhà, Trần Húc lệ mua quà cho tôi—một đôi bông tai kim cương của Cartier.

 

Đây là lần đầu tiên sau gần hai năm ta mua quà cho tôi.

 

Nếu không biết rằng ta vừa quẹt thẻ hơn 300.000 tệ để mua một chiếc vòng tay cùng thương hiệu cho Phùng Vũ, có lẽ tôi sẽ nghĩ rằng ta vẫn còn cảm với tôi.

 

Nhưng tôi vẫn bộ vui mừng, vui vẻ nhận món quà.

 

Nhân cơ hội này, tôi đề cập đến việc muốn quay lại việc, vì bây giờ con đã không cần tôi chăm sóc quá nhiều.

 

Anh ta sững người một lúc, vẻ mặt thoáng vẻ khó chịu:

 

"Cứ ở nhà chăm con đi, công ty có lo là đủ rồi."

 

"Em đã rời xa công việc gần bốn năm rồi, như là tụt hậu đấy. Hơn nữa, bọn trẻ cũng sắp tròn một tuổi rồi."

 

"Công ty mấy năm nay, một mình vẫn quản lý tốt. Em đừng lo lắng, chăm con thật tốt đã là một công lớn rồi…"

 

Ha, chăm đến khi con hai tuổi để rồi bị ly hôn sao? Tôi lạnh trong lòng.

 

Tôi cắt ngang lời ta:

 

"Chẳng phải một mình việc vất vả sao? Bây giờ em quay lại giúp , còn không vui à?"

 

"Thì chỉ là than thở thôi, đâu có ý đó thật. Hoan Hoan, xin lỗi, sau này sẽ cố gắng kiềm chế tính khí hơn."

 

Tôi thẳng vào mắt ta, giọng điệu dứt khoát:

 

"Trần Húc, em không phải đang xin phép , mà là thông báo cho biết."

 

"Em sở hữu 55% cổ phần công ty, chỉ có 45%."

 

Tôi mới là cổ đông lớn nhất của công ty.

 

Ngay từ khi thành lập, phần lớn vốn đầu tư là từ gia đình tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...