Trong bữa sáng, tôi giả vờ như chưa biết chuyện ta ngoại , đề nghị thêm một người giúp việc.
Trần Húc lập tức phản đối.
"Thuê hai người giúp việc, trong nhà còn có người nấu ăn và dọn dẹp, em gì?"
Anh ta thật sự coi tôi là một bảo mẫu miễn phí sao?
Lòng tôi càng thêm kiên định với quyết tâm thay đổi của mình.
Tôi giơ tờ giấy chẩn đoán trầm cảm lên:
"Trần Húc, tôi là bệnh nhân, cần giảm tiếp với con. Tôi sợ lỡ mất kiểm soát lại chuyện không hay."
Dù sao trong mắt ta, tôi bây giờ cũng chỉ là một kẻ thần kinh.
Bà giúp việc đứng bên cạnh cũng thêm:
"Chăm con vất vả lắm, tối qua bé nhỏ cứ khóc mãi, phu nhân phải dỗ cả đêm."
"Anh Trần, chưa từng chăm con, nên không hiểu đâu."
Bà ấy lại ghé sát ta, thì thầm:
"Tôi thấy trạng của phu nhân ngày càng nặng hơn rồi."
Trần Húc ho khẽ, vẻ mặt hơi chột dạ, quay sang tôi:
"Tối qua con lại quấy sao? Dạo này đi bận quá, ngủ ở phòng bên nên không nghe thấy."
"Thôi rồi, em muốn thì , tự sắp xếp đi."
Hừ, là bận việc hay bận vui vẻ với Phùng Vũ đến tận khuya?
Từ khi mang thai và dưỡng thai, chúng tôi đã ngủ riêng.
Tất cả mọi chuyện liên quan đến con cái đều do tôi và người giúp việc lo liệu, còn ta chỉ biết rảnh tay hưởng thụ.
Tôi lười vạch trần ta.
Tôi mỉm bình thản:
"Ngày mai là thứ Bảy, mình đưa con đi chụp ảnh nhé, có đi không?"
Anh ta ngẩn ra, không ngẩng đầu lên:
"Thôi, mai có hẹn với khách hàng rồi."
Tôi khẽ thở dài:
"Tiếc thật, em định chụp ảnh gia đình."
"Không sao, đến khi bé tròn 100 ngày, chắc chắn sẽ tham gia."
Tôi siết chặt tay, mặt không đổi sắc:
"Ừ, thôi."
Tôi nhanh chóng thêm một bảo mẫu, giao hai đứa con cho họ chăm sóc.
Mỗi ngày, tôi tập thể dục, đi spa, hẹn bè đi dạo phố, đến bệnh viện tái khám.
Sau hơn nửa năm, bệnh cải thiện đáng kể, tâm trạng tôi cũng thoải mái hơn nhiều.
Còn Trần Húc thì đắm chìm trong vòng tay Phùng Vũ.
Vài tháng trước, khi tôi úp mở về việc muốn điều tra những chuyện khuất tất của ta, thân tôi, Đường Nhã, đã giới thiệu cho tôi một thám tử tư tên là Tống Tùy.
Tống Tùy là một người rất chuyên nghiệp, chẳng bao lâu đã gửi cho tôi tất cả những gì tôi cần.
Từ tài liệu ấy chuyển cho tôi, có thể thấy ngoài thời gian về nhà ngủ, Trần Húc hầu như luôn ở bên Phùng Vũ.
Tôi vào bức ảnh ta, gương mặt này trông có chút quen thuộc, khiến tôi trầm tư suy nghĩ.
Những năm qua, tôi đã dồn toàn bộ tâm sức vào gia đình—từ thụ tinh nhân tạo, mang thai, dưỡng thai, sinh con—mọi thứ đều vắt kiệt sức lực của tôi, khiến tôi không còn quan tâm đến ta nữa.
Phùng Vũ mới tốt nghiệp không lâu thì tuyển vào công ty.
Lúc đó, tôi chỉ nghe sơ qua chẳng bận tâm.
Công ty luôn có những trẻ đẹp, nên khi ta nhận một trợ lý xinh xắn, tôi cũng không để ý.
Tôi đã từng tự tin biết bao!
Tôi và Trần Húc quen nhau từ đại học, nhau đến kết hôn, đã bên nhau hơn mười năm.
Anh ta còn là người rất tham vọng trong công việc, tôi chưa bao giờ nghĩ ta sẽ ngoại .
Nhưng thực tế lại tát thẳng vào mặt tôi.
Anh ta không chỉ phản bội tôi mà còn đang lên kế hoạch ly hôn.
Tống Tùy báo với tôi rằng Trần Húc đang lái xe đến một khu nghỉ dưỡng ở thành phố lân cận.
Anh ta đã đặt một phòng tổng thống ở đó trong ba ngày.
Nhìn những bức ảnh họ âu yếm bên nhau một cách lộ liễu, tim tôi như bị dao đâm.
Tôi lau nước mắt—vì con, tôi phải mạnh mẽ.
Tôi rủ Đường Nhã lái xe đến công ty.
Lễ tân báo rằng Trần tổng không có ở đây, đang đi công tác với trợ lý Phùng, rồi hỏi chúng tôi là ai.
Có vẻ như sau ba năm vắng mặt, tôi đã trở thành người xa lạ với chính công ty của mình.
Tôi mỉm :
"Tôi là vợ của Trần Húc."
Cô lễ tân sững sờ, đánh giá tôi một lượt:
"À, hóa ra là bà chủ… Mời chị ngồi chờ một chút nhé?"
Tôi lạnh nhạt:
"Đưa tôi lên phòng việc của Trần Húc."
Cô ta chần chừ:
"Chuyện này… Hay để em gọi điện hỏi sếp trước ạ?"
"Không cần, đưa tôi đi ngay."
Thấy ta vẫn còn do dự, tôi lấy thẻ căn cước ra, nghiêm mặt:
"Tôi là Hứa Hoan, cổ đông lớn của công ty."
Lễ tân không còn cách nào khác, đành dẫn chúng tôi vào.
Tôi kéo Đường Nhã đi thẳng đến văn phòng của Trần Húc.
Cô lễ tân lẽo đẽo theo sau, tôi ra lệnh:
"Mở cửa phòng của Trần tổng. Chúng tôi chỉ ngồi nghỉ một chút thôi."
Bạn thấy sao?