Sự Trở Lại Huy [...] – Chương 12

Phùng Vũ chủ đến công ty tìm tôi, trả lại toàn bộ số đồ xa xỉ Trần Húc đã mua cho ta, số tiền đã tiêu hết thì hoàn trả bằng tiền mặt tương đương.

 

Còn về phía Từ Nhược Mộng, ban đầu ta nhất quyết không chịu trả tiền, rằng số tiền đó là Trần Húc "bồi thường" cho ta.

 

Tôi dẫn theo luật sư công ty tìm đến tận nơi.

 

"Tôi đã mang thai con của ấy, số tiền này là ấy bồi thường cho tôi, tôi có quyền giữ lại!"

 

Tôi , hỏi lại:

 

"Con đâu? Cô có chắc nó là con của Trần Húc không? Cô có bằng chứng gì không?"

 

"Trước tiên, cần đưa ra xét nghiệm ADN để chứng minh đứa trẻ đó thực sự là con của Trần Húc."

 

"Ngoài ra, cuộc trò chuyện giữa chúng ta vừa rồi đã ghi âm. Nếu không phiền, tôi có thể gửi bản ghi âm này lên trang cá nhân của Trần Húc, hoặc đăng lên nhóm học của các người."

 

"Thậm chí, tôi có thể dán thông báo ngay tại trường của bố mẹ , để tất cả học sinh và giáo viên đều biết về việc tốt đẹp này."

 

Gần đây, tôi đã xem lại nhật ký và dữ liệu xã hội của Trần Húc, phát hiện ta đã thầm thương trộm nhớ Từ Nhược Mộng từ hồi cấp ba. Nhưng vì xuất thân là con nhà nông dân, còn gia đình Từ Nhược Mộng thì giáo viên, ta luôn tự ti, chỉ dám giữ cảm đó trong lòng.

 

Con người vốn , thứ gì càng không có thì càng khát khao.

 

Về sau, mỗi người có con đường riêng, Trần Húc tìm Phùng Vũ – một trẻ trung xinh đẹp, có gương mặt rất giống Từ Nhược Mộng.

 

Nhưng một buổi họp lớp đã giúp ta hoàn thành giấc mộng thanh xuân.

 

Bởi vì bây giờ khoảng cách thân phận giữa hai người không còn xa nữa.

 

Từ Nhược Mộng trở thành một người bình thường, đã ly hôn, còn Trần Húc thì trở thành một doanh nhân thành đạt.

 

Vậy là hai người họ nhanh chóng lao vào nhau.

 

Nghe tôi đe dọa sẽ lớn chuyện, cuối cùng, Từ Nhược Mộng cũng chịu nhún nhường, chuyển trả lại toàn bộ tài sản đã nhận, kể cả những món quà xa xỉ.

 

Về sau, Phùng Kiến bị kết án 15 năm tù.

 

Còn ân oán giữa Phùng Vũ và Từ Nhược Mộng, nghe đang trong quá trình xét xử. Nhưng chuyện đó không còn liên quan đến tôi nữa.

 

Ban đầu, tôi chỉ muốn thử lòng Trần Húc.

 

Anh ta đã phản bội một lần rồi, tôi cũng không ngại để ta phản bội thêm lần nữa, dù sao cảm tôi dành cho ta cũng đã cạn kiệt.

 

Không ngờ mọi chuyện lại phát triển nhanh hơn tôi tưởng.

 

Tôi chưa kịp ra tay, thì Phùng Vũ và Từ Nhược Mộng đã tự tàn sát lẫn nhau.

 

—------------------

 

Dưới sự điều hành của tôi, công ty nhanh chóng trở lại quỹ đạo.

 

Còn Trần Húc vẫn nằm trong bệnh viện, chẳng khác nào một người thực vật.

 

Mẹ ta ở bệnh viện chăm sóc một tháng thì thấy không còn hy vọng, liền quay về quê.

 

Nhưng không ngờ, chỉ vài ngày sau bà ta lại quay lại, lần này là để đòi chia tài sản.

 

"Con trai tôi bây giờ thế này rồi, sau này nó không thể báo hiếu tôi nữa. Tôi muốn chia phần tài sản của nó!"

 

Tôi lạnh:

 

"Trần Húc vẫn còn sống đó, bà là mẹ ruột mà đã nóng lòng muốn ta chết rồi sao?"

 

Giờ phút này, tôi bỗng thấy may mắn vì Trần Húc vẫn chưa chết.

 

Nếu không, tài sản trong nhà chắc chắn sẽ bị chia mất một phần.

 

Trần Húc có ba em, chỉ có ta học đại học.

 

Bao nhiêu năm qua, ta chu cấp cho gia đình, lo chi phí cưới hỏi cho hai người em trai.

 

Trước đây, vì gia đình tôi khá giả, tôi cũng không quá để tâm.

 

Bây giờ Trần Húc không thể gửi tiền về nữa, họ liền kéo đến đòi chia tài sản.

 

Thật nực !

 

"Bà không lấy tiền, thì muốn tôi nuôi dưỡng bà?"

 

"Tôi là con dâu, bà chưa từng nuôi tôi một ngày nào, tôi không có nghĩa vụ phải phụng dưỡng bà. Nếu bà muốn ai chăm sóc, thì bảo Trần Húc bò dậy mà hầu hạ bà đi!"

 

Tôi vẫn nhớ, ngày tôi từ phòng sinh bước ra, bà ta thấy tôi sinh con thì mặt đen như đít nồi, rồi lập tức xách hành lý về quê.

 

Giờ lại muốn tôi nuôi dưỡng bà ta? Mơ đi!

 

"Tôi lại lần nữa: nuôi dưỡng? Không có cửa. Chia tài sản? Càng không thể. Nếu bà muốn, cứ kiện tôi đi!"

 

Hai bé song sinh của tôi đã gần ba tuổi.

 

Vì có nhỏ với chúng rằng chúng không có bố, tôi quyết định lần đầu tiên đưa con đến bệnh viện gặp Trần Húc.

 

Anh ta vẫn lặng lẽ nằm đó, bác sĩ dấu hiệu sinh tồn vẫn ổn định, không có dấu hiệu tỉnh lại.

 

Vậy cũng tốt, cứ tiếp tục nằm như đi.

 

"Mẹ ơi, đây là ba con sao?"

 

Bé lớn chỉ vào Trần Húc hỏi tôi.

 

"Đúng rồi con."

 

"Sao ba lại nằm đó?"

 

"Ba bị bệnh."

 

"Vậy là con có ba thật hả?"

 

"Ừ, con có ba."

 

Trần Húc à, có lẽ đây là giá trị tồn tại duy nhất của bây giờ.

 

Tôi sẽ một mình nuôi dưỡng các con khôn lớn.

 

(Hết.)

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...