Trước khi nhấn gửi tin nhắn, tôi nhắm mắt xin lỗi ba lần.
“Đồ lẳng lơ mặt dày, mày sinh ra là để dụ đàn ông à? Không chịu nổi đơn đến mức nào mà lại đi quyến rũ chồng người khác? Tao là chồng đấy nhé! Tao sắp sinh con cho ta rồi, mà mày còn dám ve vãn cha của đứa bé, không sợ chết sớm hả?”
Xin lỗi nhé.
Nhưng nếu tôi không , đó có khi sẽ không thể yên ổn mà thoát thân.
Xinh đẹp như ấy, tôi cược là không phải kiểu “biết có vợ vẫn chen vào”.
Nếu để Thẩm Nguyệt phát hiện, hậu quả còn không chỉ dừng lại ở vài câu chửi.
Quả nhiên, nhà Thẩm Nguyệt lập tức rối loạn.
Vài ngày đó, tôi rảnh rỗi là kéo mẹ đi bộ ngang khu nhà Tần Tiêu.
Cuối cùng có một hôm, tôi nghe thấy tiếng hét từ tầng ba vọng xuống.
Giọng Thẩm Nguyệt cực kỳ vang, người đi đường cũng nghe rõ mồn một.
“Tần Tiêu, điên à? Em nhắn tin gì chứ?”
“Cái gì cơ???”
“Tần Tiêu, ngoại đúng không? Em mang thai cho , bỏ cả việc học, mà dám ngoại , còn là người không hả!! Aaaaaaa!!!”
Nhưng rất nhanh, tiếng mắng mỏ của Thẩm Nguyệt liền biến thành tiếng khóc lóc thảm thiết.
Tôi thậm chí còn thấy ta thò đầu ra cửa sổ kêu cứu, ngay sau đó lại bị kéo vào trong.
“Trời đất ơi…”
“Mẹ ơi, mình có nên báo công an không?”
Tôi kéo tay mẹ bước nhanh đi chỗ khác:
“Chuyện nhà người ta, quan tòa còn không xử nổi.”
Cha của Tần Tiêu từng bạo hành nặng, mà Tần Tiêu thì rõ ràng cũng chẳng hơn là bao.
Hoặc là dịu dàng đến tận cùng, hoặc là độc ác đến tận xương.
Rõ ràng, Tần Tiêu là kiểu thứ hai.
Biết hai người họ sau khi cưới sống không hạnh phúc, tôi cảm thấy yên tâm phần nào.
Nhân dịp nghỉ hè, tôi lại tham gia trại hè, lên núi lặn biển, cắm trại hát hò.
Nhưng chưa hết hoạt , mẹ đã gọi tôi về gấp.
“Mẹ ơi!! Trại hè còn chưa kết thúc mà!”
Mẹ tôi đứng chặn ở cửa, nghiêm mặt: “Trại hè cái gì?”
“Con không biết à? Giờ loạn lắm rồi, chỗ mình mới xảy ra án mạng đấy!!”
Án mạng…
Tôi nghiêm túc lại, việc đầu tiên nghĩ tới chính là Thẩm Nguyệt và Tần Tiêu.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Chính là đại học của các con đó!! Không biết à? Cái đang mang bầu ấy, đêm hôm cầm dao đâm chồng cả chục nhát!”
Tôi trợn tròn mắt.
Không thể tin , người ra tay… lại là Thẩm Nguyệt.
“Nghe là chồng ta ngoại mà còn không chịu nhận, chưa đăng ký kết hôn thì không tính, việc có con là do ta tự chuốc lấy.”
“Người ở khu đó bảo ngày nào cũng nghe thấy tiếng vợ gào thét.”
“Giờ vấn đề là ta người rồi lại bỏ trốn!! Giờ vẫn chưa bắt , con dạo này nhớ cẩn thận đấy, lỡ ta tìm đến con thì tuyệt đối không bao che, nghe chưa?”
Tôi gật đầu, vẫn còn sốc đến không nổi.
Tại sao ta phải bỏ trốn chứ, đang mang thai thì cảnh sát cũng sẽ xử nhẹ thôi mà.
Thẩm Nguyệt không phải mù luật, ít nhiều cũng biết sơ sơ chứ.
Trừ khi…
Cô ta còn có việc chưa giải quyết xong.
Hai ngày nay tôi luôn giữ điện thoại bên mình.
Đến khi nhận một cuộc gọi lạ, tinh thần tôi lập tức tỉnh táo.
“Tối mai, gặp nhau ở công viên sau trường, tôi có chuyện muốn . Nói xong tôi sẽ đi đầu thú, xin cậu đừng báo cảnh sát.”
Là Thẩm Nguyệt.
Nhìn ánh trăng treo cao trên trời, tôi mỉm .
Tất cả… cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.
Tối hôm sau, tôi vui vẻ đến điểm hẹn.
Trong công viên, Thẩm Nguyệt trùm kín mít, ngồi trên ghế đá, vỗ nhẹ chỗ bên cạnh ra hiệu tôi ngồi xuống.
Tôi không nhúc nhích.
Tôi đến, không có nghĩa là tôi ngốc.
“Cậu muốn gì thì đi.”
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu tôi, ánh mắt đầy thù hận, không hề che giấu.
“Tại sao…”
“Tại sao cậu học cao lên cao, còn tôi thì chỉ tốt nghiệp đại học? Tôi ấy chân thành như , vì sao lại phải rơi vào cảnh này?!”
“Cậu là thân nhất của tôi đấy, sao cậu có thể trơ mắt tôi nhảy vào hố lửa?”
Tôi bật .
Kiếp trước tôi đã khuyên cậu rồi, còn cho cậu tiền để thai.
Kết quả tôi lại bị xe cán chết, mẹ tôi quỳ giữa đường cũng không gom nổi thi thể tôi nguyên vẹn.
“Cậu còn dám !! Có phải cậu luôn muốn tôi thảm thế này không?!”
Thẩm Nguyệt vừa vừa đứng bật dậy.
Chưa kịp để tôi lên tiếng, ta bất ngờ lao đến, trong tay còn cầm theo một con dao.
Nhưng tôi đã chuẩn bị từ trước, huống gì ta còn đang mang thai.
Tôi chỉ hơi nghiêng người là né .
Còn Thẩm Nguyệt thì không ổn, lao hụt rồi ngã sấp xuống, bụng đập xuống đất.
“Aaa!! Con tôi, con của tôi!!”
Tôi bình tĩnh gọi cảnh sát: “Alo, cảnh sát ạ, cháu đã tìm thấy nghi phạm người bị truy nã.”
Trước khi Thẩm Nguyệt bị đưa đi, tôi cúi xuống thì thầm bên tai ta:
“Cảm ơn nhé.”
“Trước khi đi còn tiện đưa đầu ra chịu tội, để tôi lập công một lần.”
Con của Thẩm Nguyệt không giữ , ta bị bắt giam ngay sau đó.
Vì giúp cảnh sát bắt nghi phạm, tôi còn thưởng 30.000 tệ.
Một nửa tôi tặng ba mẹ để đăng ký tour du lịch nước ngoài, nửa còn lại tôi mua cho mình một chiếc máy ảnh.
Cuộc đời vẫn còn rất dài, tôi muốn đi đây đi đó, ngắm thế giới bên ngoài.
Người đã trực tiếp tôi ở kiếp trước giờ đã chết.
Kẻ gián tiếp tôi cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Còn tôi, kiếp này — định sẵn là sẽ sống một cuộc đời rực rỡ.
Bạn thấy sao?