Sự Trở Lại Của [...] – Chương 8

Tôi lùi ra sau, đứng trong đám đông, lạnh lùng quan sát tất cả.

Sự độc ác trong Tần Tiêu cuối cùng cũng lộ rõ.

Chỉ là kiếp trước nó nhắm vào tôi, còn kiếp này, là nhắm vào Thẩm Nguyệt.

Cuối cùng, Thẩm Nguyệt bị Tần Tiêu thô bạo lôi đi.

Nhìn lớp trưởng xưa nay vẫn điềm đạm mà hôm nay bỗng hóa điên, ai nấy đều bàn tán xôn xao.

“Trời ơi, khác gì hai người đâu.”

“Đúng là kiểu người giấu đầu lòi đuôi…”

Tôi tiện tay đẩy ly rượu trắng kia ra xa.

Vậy là không cần phải uống nữa rồi.

Cả buổi, chủ đề chuyện vẫn không rời khỏi hai người đó.

Về đến nhà, tôi bắt đầu cân nhắc lời mời từ các phòng thí nghiệm danh tiếng.

Cuối cùng, tôi chọn ở lại trường mình.

Kỳ nghỉ hè rảnh rỗi, tôi còn đi gia sư, dạy thêm cho các đàn em khóa dưới.

Còn Thẩm Nguyệt thì như bốc hơi khỏi thế giới này, không thấy tăm hơi suốt một thời gian dài.

Một tháng sau, kết quả của mọi người lần lượt công bố.

Tần Tiêu thi khá tốt, cũng chính thức “lên bờ”.

Mọi người trong nhóm lớp thi nhau trêu chọc.

“Lớp trưởng bao giờ cưới thì nhớ báo nhé, tụi này đến đông đủ luôn.”

“Chuẩn rồi, hiếm lắm đấy, vừa tốt nghiệp đại học đã cưới liền, nhớ mời tụi này đó nha!”

Tôi cũng ngồi xem nhóm, chờ xem Tần Tiêu sẽ trả lời thế nào.

Không ngờ, một tiếng sau, Tần Tiêu thật sự trả lời: “Ngày 21 tháng này tụi mình cưới, hoan nghênh mọi người đến dự.”

Tôi suýt nữa thì rơi cả cằm.

Tần Tiêu có tương lai sáng sủa như , lại cam tâm bị Thẩm Nguyệt trói suốt đời sao?

Chẳng ngờ , hôm sau vừa tan học về nhà, tôi liền thấy Thẩm Nguyệt đang ôm bụng đi thử váy cưới.

Tần Tiêu đỡ ta, còn ân cần mở cửa giúp.

Tôi vốn định lờ đi, bị Thẩm Nguyệt bắt gặp.

“Ơ kìa, ai đây, chẳng phải nghiên cứu sinh sao~”

Thấy không né , tôi đành mỉm bước tới.

“Chúc mừng nha, nghe sắp có hỷ sự?”

Một tay Thẩm Nguyệt đỡ bụng bầu hơi nhô lên, tay kia khoác chặt lấy cánh tay Tần Tiêu.

“Cũng nhờ phúc của cậu cả đấy.”

Nói xong, ta quay đầu nũng với Tần Tiêu: “Chồng ơi, vào trước đi, em muốn chuyện với Thu Thu một chút~”

Khi Tần Tiêu vừa bước vào, Thẩm Nguyệt lập tức đổi sắc mặt.

“Hừ, không ngờ tôi và Tần Tiêu lại cảm đến thế chứ gì?”

“Cho dù tôi mang thai mà không cho ấy biết thì sao, cuối cùng ấy vẫn phải cưới tôi đấy thôi.”

“Tôi biết cậu ghen tị vì tôi có trai, nên mới cố bóc chuyện đó ra.”

“Nhưng với loại mọt sách như cậu thì cả đời này cũng chẳng bao giờ có hạnh phúc đâu.”

“Con học giỏi thì gì? Lấy chồng tốt mới là đỉnh cao, hiểu chưa?”

Những lời ta khiến tôi phải cắn răng cố nén cơn tức.

Nhưng vì ta đang mang thai, tôi sợ bị vu vạ nên chỉ đành gật đầu cho qua.

“Nhưng mà… hai người đã đăng ký kết hôn chưa?”

“Hứ, đám cưới còn rồi, thiếu cái giấy đăng ký gì? Vài bữa nữa là đi thôi! Không cần cậu lo.”

Được rồi, chưa đăng ký.

Lúc chia tay, tôi tươi rói.

“Chúc mừng tân hôn nha, bye bye~”

Tôi không tham dự đám cưới, nghe tổ chức cũng chẳng ra sao.

“Ừ thì… thật là nghèo nàn lắm, Tần Tiêu bảo đợi xong giấy kết hôn sẽ tổ chức lớn sau.”

Tôi gật gù.

Chuyện có giấy hay không còn chưa chắc, gì đến tiệc cưới lần hai.

Đầu tháng Chín, ba mẹ cùng đưa tôi nhập học.

Các cùng phòng ai nấy đều xuất sắc, lại thân thiện dễ mến.

Cả nhóm còn lên kế hoạch học tiếp lên tiến sĩ nữa cơ.

Bị không khí học hành lôi cuốn, tôi cũng ngày ngày ngồi lì trong thư viện và phòng thí nghiệm.

Tới khi nghỉ hè về nhà, Thẩm Nguyệt đã sắp sinh rồi.

Ngay khi tôi bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện đang diễn ra quá suôn sẻ thì một người đại học bất ngờ gửi tôi một tấm ảnh chụp Tần Tiêu với một khác.

“Lớp trưởng như này có tính là ngoại không!?”

Tôi chớp chớp mắt.

Ừ.

Giờ thì đúng gu rồi đấy.

“Cô kia là ai thế?”

“Bạn học cấp một của Tần Tiêu, xinh mà tính lại tốt!”

Nghĩ ngợi một chút, tôi xin số liên lạc của đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...