Mọi người thấy nhân vật chính đều đã rời đi, cũng giải tán dần.
Tàu chạy một chặng khá dài mới đến thành phố. Vừa xuống ga, tôi theo Tề Kiến Nghiệp đi thăm người thân của ấy.
Khi bị đưa đi lao cải tạo, Tề Kiến Nghiệp và gia đình không bị phân về cùng một nơi. Giờ chính sách đã đổi, cuối cùng họ mới có cơ hội đoàn tụ.
Nhiều năm vất vả đã mài mòn góc cạnh của họ, khí chất thư sinh đặc trưng của gia đình trí thức thì vẫn không mất đi.
Ngay lần đầu gặp tôi, mẹ của Tề Kiến Nghiệp lén lấy ra một chiếc vòng ngọc tuyệt đẹp từ trong túi áo, định tặng tôi, tôi vội xua tay từ chối.
Tề Kiến Nghiệp lại đưa tay đón lấy, rồi đeo nó vào tay tôi.
“Đây là báu vật tổ truyền để lại cho con dâu. Con à, lấy thằng Kiến Nghiệp, chắc con chịu thiệt rồi.”
Thấy dáng vẻ bà dè dặt, cẩn thận như , mắt tôi bỗng cay xè.
Gia đình Tề Kiến Nghiệp đối xử với tôi rất tốt. Sau khi chúng tôi ổn định chỗ ở, họ nhanh chóng thu xếp thủ tục, đón cha tôi từ quê lên thành phố.
Để tránh hàng xóm dị nghị, họ còn tổ chức một buổi tiệc cưới đàng hoàng, mời không ít người đến chứng kiến hôn lễ của tôi và Tề Kiến Nghiệp.
Từ đó không còn ai dám bàn ra tán vào nữa.
Sau lễ cưới, cha tôi nhất quyết muốn quay về quê, dù tôi và Tề Kiến Nghiệp ra sức khuyên nhủ thế nào ông vẫn không đổi ý.
Trước khi đi, cha gọi tôi vào phòng, lấy ra một túi vải nhét vào lòng tôi.
“Đây là năm mươi đồng mẹ chồng con đưa, gọi là tiền sính lễ. Cha góp thêm cho con năm mươi đồng nữa, con giữ lấy, đừng cho ai biết.”
Tôi biết, năm mươi đồng đó có lẽ là cả gia tài tích góp bao năm của ông. Tôi vội vàng từ chối, bị cha gõ một cái lên trán, giọng đầy trách :
“Con ngốc, có ai đưa tiền mà không nhận bao giờ? Con không bảo muốn ăn sao? Làm ăn thì phải có vốn, coi như cha đầu tư cho con.”
Tôi khựng tay lại, nước mắt rưng rưng mái tóc điểm bạc hai bên thái dương của ông.
Lúc ấy, tôi càng thêm quyết tâm phải cho ông sống những ngày tháng thật sung sướng.
Sau khi cha rời đi, tôi và Tề Kiến Nghiệp bắt đầu khởi nghiệp.
Hiện tại đất nước vừa bước qua thời kỳ khó khăn, chợ đen cũng dần dần công khai hóa, ăn buôn bán cái gì cũng có thể kiếm tiền.
Nhưng thứ mà tôi và Tề Kiến Nghiệp hướng đến, tuyệt đối không chỉ là chút tiền đó.
Anh muốn mở rộng thị trường phía Bắc, nên đi về phía Nam thu hàng, sau đó mang về để tôi bán lại.
Những mẫu mã mới lạ xuất hiện ở thị trường phía Bắc, lập tức thu hút rất nhiều người tranh nhau mua.
Mỗi chuyến đi – mỗi lần buôn bán – tiền lời ngày càng nhiều.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đưa cha mẹ chuyển vào nhà lớn, mua luôn chiếc ô tô đầu tiên trong vùng.
Quan hệ giữa tôi và Tề Kiến Nghiệp cũng ngày một gắn bó.
Những điều này là thứ mà kiếp trước tôi chưa bao giờ dám mơ đến. Khi đó, tôi luôn nghĩ kết hôn chỉ là chuyện hai người góp gạo thổi cơm chung mà sống.
Nhưng sự chân thành của Tề Kiến Nghiệp đã hoàn toàn chinh phục trái tim tôi.
Mỗi lần đi về phía Nam, đều mang về cho tôi rất nhiều quà. Tôi tiêu xài hoang phí, chỉ nghiêm túc tôi:
“Tiền tiêu cho em, sao có thể gọi là tiêu hoang chứ?”
Dưới cảm sâu đậm của , cảm giác tội lỗi trong lòng tôi ngày càng chồng chất.
Cho đến một đêm, tất cả bùng nổ.
Nhìn Tề Kiến Nghiệp đang ngồi xổm rửa chân cho tôi, tôi không kìm mà cúi đầu lời xin lỗi, thẳng thắn thừa nhận rằng tôi kết hôn với chỉ để đưa tôi về thành phố.
Nhưng Tề Kiến Nghiệp chỉ nhẹ như không, lau khô đôi chân cho tôi:
“Vậy thì thật may mắn, vì ít ra cũng có tư cách để em chọn.”
Tôi nhào vào lòng , mọi cảm như gợn sóng lan khắp gian phòng.
So với tôi thuận buồm xuôi gió, thì Cảnh Thiệu Nguyên lại sa sút thảm .
Dạo gần đây tôi luôn cảm thấy chán ăn, Tề Kiến Nghiệp đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra.
Không ngờ lại cờ chạm mặt Cảnh Thiệu Nguyên cũng đang ở đây.
Tay ta băng bó kín mít như cái bánh tét, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra.
Đối diện ta là một người phụ nữ uốn tóc xoăn thời thượng.
“Phương Phương, trước đây em đợi về thành phố rồi sẽ kết hôn. Giờ thì khi nào mình cưới?”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?