Văn án: Trong lễ tang của mẹ, cha tôi dẫn về một cô con gái riêng. Cô ta trông có vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng và yếu đuối. Tôi khẽ cười lạnh một tiếng, rồi quay sang nhìn đứa em trai đứng phía sau. Ánh mắt nó đầy sát khí, toàn thân toát lên hơi thở nguy hiểm. Tôi bước đến bên cạnh nó, chậm rãi lên tiếng: “Nhẹ tay thôi, đừng giày vò quá mà chếc người. Dù gì cũng phải chừa lại cho chị một hơi thở.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?