Có lẽ ta vốn là người như thế, chỉ là kiếp trước tôi mắt mù nên tự tô vẽ ta lên mà thôi.
“Lâm Mặc, ơn đi, mua cái gương mà lại bản thân mình, nghĩ rằng tôi đối đầu với ta vì ư? Buồn chết đi . Cô ta còn chẳng có cửa để tôi đối đầu. Nếu thật sự cảm thấy áy náy, thì mau quỳ xuống lạy ta vài cái, nếu không thì thắp vài nén hương cho ta trên bàn thờ tổ tiên nhà .”
Lâm Mặc tức đến mức nắm chặt hai tay, tôi chỉ tay ra hiệu ta tránh đường.
“Làm ơn tránh ra, sắp vào học rồi, đang chắn tầm của tôi với bảng đen đấy.”
7
Tôi chẳng cần giữ thể diện cho ai cả.
Tống Hàm Hi cũng yên ổn vài ngày.
Rồi đến sinh nhật của tôi, tôi đã đặt một nhà hàng, các học lần lượt đến để chúc mừng.
Trình Dĩnh dẫn theo hơn mười học, từng người từng người lấy ra quà sinh nhật.
Tôi lần lượt nhận lấy, cảm ơn và đáp lễ.
Chẳng bao lâu sau, bố mẹ tôi cũng đến, và tất nhiên, họ dẫn theo Tống Hàm Hi.
Lâm Mặc cùng vài học khác đứng bên cạnh ta, lạnh lùng tôi.
Cô ta tay không chạy đến, khuôn mặt ngây thơ nở nụ .
“Chị ơi, em xin lỗi, em không có tiền nên không mang quà cho chị. Chúc chị sinh nhật vui vẻ, tiền đồ rộng mở.”
Tôi không mời ta, không thể không mời bố mẹ.
Tôi thản nhiên đáp:
“Ừ, cảm ơn.”
Lời chúc ấy có thật lòng không, tôi chỉ cho không điểm.
Tấm lòng yếu đuối của ta bị tổn thương, nước mắt rưng rưng, ngượng ngùng :
“Chị, có phải chị khinh em nghèo, không có quà tặng chị không?”
Tôi đã mất kiên nhẫn.
“Cô trông có vẻ không thông minh lắm, trong đầu nghĩ cũng nhiều đấy nhỉ? Tôi chỉ ba chữ mà có thể viết ra cả một câu chuyện dài thế này à?”
Trình Dĩnh có vẻ cũng bị những trò diễn của ta trong thời gian qua cho buồn nôn, không nhịn nữa mà lên tiếng:
“Kiều Kiều từ đầu đến giờ có nhắc gì đến quà đâu, diễn trò cho ai xem ? Hơn nữa, không có tiền thì thôi, ít nhất tấm thiệp cũng . Đằng này không chuẩn bị gì, lôi cái đầu trống rỗng tới đây, đến lễ nghi cơ bản cũng không biết, muốn ai thương chứ?”
Tống Hàm Hi cắn môi, nước mắt sắp trào ra, Lâm Mặc liền bước lên.
Có lẽ do cái chứng “hội chứng hùng” của tuổi trẻ, ta nghĩ mình là một vị cứu tinh, ánh mắt kiên định, dáng vẻ còn thẳng hơn vài phần.
“Các cậu định dựa vào đông người để bắt nạt Hàm Hi à?”
Tôi tặc lưỡi hai tiếng:
“Tôi không mời ta, ta tự đưa mặt tới tìm mắng, cũng thế. Hiệp sĩ à, ơn đưa công chúa của ra khỏi đây đi.”
Bố mẹ tôi nhíu mày lại thành một khối.
“Kiều Kiều, sao con lại trở nên như thế này? Bố mẹ đã rồi, Hàm Hi vốn sống không dễ dàng gì, con nhường con bé một chút thì sao?”
Tôi chỉ vào cửa.
“Ở ngoài kia, bố mẹ cứ việc thương ta.”
Bố tôi giơ tay lên cao, tôi ông thẳng thừng:
“Bố lấy tư cách gì để đánh con?”
Không khí căng thẳng như dây cung sắp đứt, Tống Hàm Hi vội vàng bước lên, ra vẻ hiểu chuyện.
“Chị ơi, chị đừng như thế. Hôm nay là sinh nhật chị, có bao nhiêu người ở đây thương chị, đừng không khí căng thẳng nữa. Em không giống chị, chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu chẳng ai quan tâm đến em cả.”
Tôi chăm ta:
“Tống Hàm Hi, có cần phải thể hiện nhiều thế không? Chuyện gì cũng có thể kéo về mình sao? Khắc chết bố mẹ mình thì quá tự hào à, nên lúc nào cũng phải kể lể?”
Lần này, Tống Hàm Hi khóc thật.
Cô ta chưa một lần thắng nổi tôi, vẫn hăng hái diễn trò.
Thú thật, tôi còn sợ mắng ta nhiều lại ta thấy sướng.
Bố mẹ tôi với ánh mắt lạnh lùng, lắc đầu.
“Con thật sự khiến bố mẹ thất vọng quá.”
“Hàm Hi, chúng ta đi!”
Lâm Mặc cũng tôi với ánh mắt khinh bỉ.
“Để xem có thể kiêu ngạo bao lâu!”
8
Mấy người đó dẫn theo đồng bọn rời đi.
Trình Dĩnh an ủi tôi:
“Cậu đừng để ý, dì và Lâm Mặc chỉ cần thấy rõ bản chất thật của ta, chắc chắn họ sẽ đứng về phía cậu.”
Có lẽ sẽ có ngày họ nhận ra, họ đứng về phía tôi hay không, giờ đây tôi chẳng quan tâm nữa.
Buổi tiệc sinh nhật vẫn diễn ra rất vui vẻ.
Chúng tôi chơi trò chơi, ăn uống, ước nguyện, mọi thứ đều ghi lại và đăng lên mạng xã hội.
Ngày hôm sau khi vào lớp, Tống Hàm Hi đang cầm điện thoại lướt qua trang cá nhân của tôi, khuôn mặt đầy khao khát, về phía Lâm Mặc.
“Sinh nhật của chị Kiều Kiều thật là sôi nổi, không biết bao giờ em mới có một buổi tiệc sinh nhật như thế.”
Lâm Mặc nắm chặt tay, kiên định :
“Em yên tâm, nhất định sẽ tổ chức cho em một buổi tiệc sinh nhật lớn hơn!”
Tôi lạnh.
Chắc buổi tiệc đó phải chờ đến lễ mừng thọ tám mươi của ta mất.
Gia đình Lâm Mặc cũng chỉ bình thường, cậu ta chỉ là một học sinh trung học phổ thông, tiền tiêu vặt bố mẹ cho còn không đủ, trước đây còn thường xuyên xin tiền tôi.
Cũng là do tôi chiều chuộng quá mức, khiến cậu ta tiêu xài hoang phí, dùng hàng hiệu để tạo ra hình ảnh “nhà giàu” giả tạo. Để rồi bây giờ, cậu ta thật sự không tìm vị trí của mình, cứ tự tin đưa ra những lời hứa hão.
Có lẽ cậu ta chưa nếm trải cảm giác bị dính phải “keo chó”.
Mười phút sau, buổi học bắt đầu.
Điểm thi tháng đã có, tôi vẫn đứng đầu toàn khối.
Nhà trường có quy định sẽ trao 2000 tệ học bổng cho ba người đứng đầu.
Khi giờ học kết thúc, Tống Hàm Hi nằm dài trên bàn, giả vờ vô thở dài.
“Tiếc thật, em chỉ đứng thứ tư. Nếu mà em học bổng thì tháng sau em không cần phiền dì xin tiền sinh hoạt phí nữa. Chị có nhiều tiền như thế, chắc sẽ không quan tâm đến 2000 tệ này đâu nhỉ?”
Lâm Mặc đầy vẻ xót xa, quay sang tôi với ánh mắt “vĩ đại” đầy “đạo đức”.
“Giang Kiều Kiều, em cũng đâu thiếu gì tiền, hay em nhường học bổng cho ấy đi? Dù sao thì cũng là việc tốt mà.”
Tôi ngạc nhiên ta:
“Sao tự nhiên không để ý mà đã thấy Lạc Sơn Đại Phật thay người ngồi rồi? Tôi không thiếu tiền thật, trường học chỉ trao học bổng cho ba người đứng đầu thôi, giờ biết thế nào? Tiếc thật, sao không cố gắng thêm chút nữa? Nếu đứng trong top 3 thì có phải không phải đi ăn xin khắp nơi không?”
Lâm Mặc tức đến nghiến răng ken két, chẳng câu nào để phản bác tôi.
Tối hôm đó, tôi định đến nhà Trình Dĩnh ở, dù sao thì nhà tôi cũng rối tung cả lên.
Nhưng tôi phát hiện ra cuốn sổ ghi chép mình cần đã để quên ở nhà, thế là tôi quay lại nhà lấy.
Vừa về đến nhà, tôi phát hiện bố mẹ đang lén lút trong phòng tôi.
Tôi nhẹ nhàng bước đến cửa, họ lập tức giật mình.
“Hai người đang gì thế?”
Họ liếc nhau, nở nụ gượng gạo.
“Không có gì, bọn bố mẹ chỉ dọn dẹp phòng cho con thôi.”
Tôi mỉm nhạt, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ túi.
“Hai người đang tìm cái này phải không? Tất cả số tiền trong này đều do con tự kiếm . Nếu hai người định nuôi Tống Hàm Hi, thì con sẽ không đưa một xu nào đâu.”
Cả hai nổi giận:
“Chưa thấy đứa con nào như con!”
“Bố mẹ thật uổng công nuôi con rồi!”
9
Có lẽ vì tức giận mà họ đột nhiên có thêm dũng khí, bước đi vội vã như chạy trốn.
Tôi suy nghĩ một lát, sau đó thu dọn tất cả những thứ có giá trị, đóng gói và chuẩn bị rời đi.
Dù sao tôi cũng không muốn ở lại ngôi nhà này nữa, cùng lắm là mua một căn hộ khác.
Ra khỏi nhà, tôi cờ gặp Tống Hàm Hi đang đi học về.
Chẳng trách đi chậm thế, hóa ra là để tranh thủ thời gian tứ với Lâm Mặc, tăng thêm cảm.
Cả hai vừa thấy tôi liền thay đổi sắc mặt, vội vàng buông tay nhau ra. Đôi môi vừa mới hôn nhau giờ đang run lên, bầu không khí tràn ngập sự lúng túng.
Tôi nhạt:
“Xin lỗi nhé, phiền hai người rồi. Xuân chưa đến mà tôi đã thấy ngượng rồi đấy.”
Lâm Mặc tức giận trừng mắt tôi rồi bỏ đi.
Không còn khán giả, Tống Hàm Hi cũng không thèm diễn nữa. Cô ta liếc qua chiếc vali trong tay tôi, lập tức nổi giận.
“Cô mang gì từ nhà đi đấy? Cô có quyền gì lấy đồ mang theo chứ?”
Tôi thấy thật buồn .
“Sao ? Não của cũng bị tôi mang theo luôn à? Tôi lấy gì thì liên quan gì đến ? Trong nhà này, có cái gì mà không phải là do tiền của tôi mua?”
Từ khi tôi kiếm tiền, bố mẹ tôi chỉ việc lấy lệ, mỗi tháng nhận lương vài nghìn tệ.
Số tiền đó còn chẳng đủ để họ nuôi sống bản thân.
Nhưng ngay từ đầu, Tống Hàm Hi đã đi sai đường.
Cô ta luôn tin rằng tiền trong nhà đều là của bố mẹ tôi.
“Cô đang giả vờ gì thế? Sao có thể có nhiều tiền đến ? À, tôi hiểu rồi, chắc chắn là thấy bố mẹ đã thiên vị tôi nên sốt ruột đúng không? Haha, tôi nhất định sẽ giành của họ, và đuổi ra khỏi nhà!”
Tôi mím môi:
“Chỉ có bố mẹ tôi ngu ngốc mới tin đáng thương. Một người đẩy bố mẹ ruột của mình vào đám cháy, tôi thấy bẩn cả mắt khi .”
Cô ta hoảng sợ trong vài giây:
“Sao… sao biết chuyện đó!”
Ngay sau đó, ta quanh, thấy không có ai, liền trở nên tự mãn.
“Thì sao chứ? Cuối cùng tôi vẫn sống sót, họ đáng chết, sự tồn tại của họ vốn dĩ là để tôi sống. Hơn nữa, tôi sẽ cướp hết mọi thứ của , đến lúc đó, tôi sẽ bắt như một con chó phải cầu xin tôi!”
Tôi phẩy tay, quay lưng bỏ đi, chỉ để lại hai chữ.
“Đồ ngu.”
Bạn thấy sao?