Tôi vốn định cãi nhau trực tiếp với hắn ta trên mạng.
Nhưng rất nhanh, tôi bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận từng chi tiết, bỗng nhiên ngửi thấy mùi của một bí mật lớn!
Tại sao Vương Đào lại cứ muốn đẩy tôi với Hàn Tiểu Phương lại gần nhau?
Chẳng lẽ giữa hai người họ có bí mật gì không thể để lộ?
Hay là… đứa bé trong bụng Hàn Tiểu Phương… là của Vương Đào?!
Chỉ suy đoán thôi thì không có bằng chứng, chuyện này không thể tùy tiện tung tin đồn .
Tôi lập tức liên hệ với bảo mẫu, bảo ấy tìm một lý do nào đó để đưa Hàn Tiểu Phương đi kiểm tra sức khỏe tổng quát ở bệnh viện.
Khoảng sáu tiếng sau, bảo mẫu báo lại rằng, khi xét nghiệm nước tiểu, Hàn Tiểu Phương đã gian lận, ta ở trong nhà vệ sinh rất lâu mới chịu ra.
Hơn nữa, theo kinh nghiệm của bảo mẫu, hành vi và dáng vẻ của ta rất giống với một người đang mang thai.
Tôi chưa từng với bảo mẫu về chuyện này, mà ấy lại chắc chắn như .
Điều này càng khiến tôi tin chắc rằng, Hàn Tiểu Phương đúng là đã có thai, và ta đang tìm một kẻ ngu để đổ vỏ!
Nhưng có một điều khiến tôi không hiểu .
Nếu ta và Vương Đào có quan hệ, đứa bé trong bụng là của hắn, thì với thân phận trưởng phòng giáo vụ của Vương Đào, đáng lẽ ta nên nhắm vào hắn mới đúng, tại sao lại chọn tôi mục tiêu?
Câu hỏi này chẳng bao lâu sau đã có lời giải.
12
Bố tôi báo tin vui rằng ông lại đạt danh hiệu Hiệu trưởng xuất sắc của năm và khen thưởng.
Ông còn gửi cho tôi báo cáo tổng kết công tác của mình, bảo tôi đọc để học hỏi.
Ban đầu, tôi chẳng có tâm trạng xem mấy thứ này, định lướt qua cho xong, bỗng nhiên, tôi phát hiện một manh mối trong báo cáo.
Tôi vội vàng nhắn tin hỏi bố:
【Bố, năm ngoái bố có tố cáo một hiệu trưởng đã nghỉ hưu vì tham ô hối lộ à? Ông ta tên gì ?】
Bố tôi nhắn lại:
【Tên là Vương Hải Triều, sau đó điều tra ra ông ta tham ô hơn 800.000 tệ.】
Vương Hải Triều… Vương Đào…
Không lẽ hai người họ là cha con?
Mang theo nghi ngờ này, tôi lập tức điều tra.
Kết quả đúng là thật!
Chỉ có điều, có lẽ Vương Hải Triều đã đoán trước rằng sau này mình sẽ gặp chuyện, nên từ 5 năm trước, ông ta đã ly hôn với vợ. Vương Đào chuyển hộ khẩu sang nhà mẹ.
Cũng chính vì thế mà sự nghiệp của hắn ta không bị ảnh hưởng.
Cuối cùng, Vương Hải Triều bị tuyên án tù giam, tài sản bị tịch thu, kết cục vô cùng thảm .
Lúc này, tôi mới hiểu tại sao suốt một năm qua Vương Đào lại đối xử với tôi như kẻ thù—
Hóa ra, tất cả đều vì chuyện này!
Thình thịch! Thình thịch!
Khi tôi còn đang ngập trong cảm phẫn nộ và kinh ngạc, cửa phòng khách sạn tôi đang ở vang lên tiếng gõ.
Ban đầu, tôi tưởng là nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến, định đi mở cửa, ngay giây phút đặt tay lên tay nắm cửa, tôi bỗng giật mình, linh cảm có nguy hiểm.
Tôi ghé mắt qua lỗ cửa, thấy Hàn Tiểu Phương đang đứng trước cửa phòng.
Cơn tức trong lòng tôi lập tức bùng lên, tôi hỏi qua cánh cửa:
“Em đến đây gì?”
Cô ta nhẹ giọng :
“Thầy Lý, bác gói sủi cảo, em mang qua cho thầy ăn thử.”
Tôi lạnh lùng hỏi:
“Em sao biết tôi ở đây?”
Cô ta do dự một chút, rồi đáp:
“Em… là do bác trai cho em biết.”
Xạo chó!
Chỗ tôi ở tuyệt đối không có người thứ hai biết.
Trừ khi, có ai đó đã dùng thủ đoạn đặc biệt để điều tra ra địa chỉ của tôi—ví dụ như Vương Đào.
Tôi không muốn nhảm với ta nữa, thẳng thừng từ chối:
“Em về đi. Nam nữ độc thân ở cùng nhau dễ bị dị nghị, sau này đừng đến nữa.”
Nói xong, tôi lập tức bắt đầu tính toán xem sao để khai thác bí mật giao dịch giữa ta và Vương Đào.
Nhà tôi có thù với Vương Đào, chưa từng đụng đến Hàn Tiểu Phương, hai người họ chắc chắn không thể vô duyên vô cớ mà cấu kết với nhau.
Lúc này, tôi nghĩ đến một người—
Lớp trưởng của lớp tôi chủ nhiệm, Dịch Nguyên Dũng.
Cậu ta có thể là một nhân tài toàn diện.
Thành tích học tập xuất sắc, lại chưa từng bài tập về nhà, lúc nào cũng ham chơi.
Nói thẳng ra, cậu ta là kiểu người có đầu óc, lười biếng.
Cậu ta có một nhược điểm rất lớn—thích hóng hớt.
Những tin đồn trong trường, chỉ cần từ miệng cậu ta ra, đảm bảo thông tin phong phú vô cùng.
Ngay cả lần trước, khi Hàn Tiểu Phương bị vu khống trong nhóm lớp, người khơi mào cũng là cậu ta.
Ngày hôm sau bị đứng, người bị tôi mắng thảm nhất cũng là cậu ta.
Tôi từng nhiều lần dạy dỗ cậu ta đừng có tám chuyện lung tung nữa, cái sở thích này giống như đã khắc vào gen của cậu ta , không thể nào thay đổi .
13
Ngày hôm sau, sau khi đuổi Hàn Tiểu Phương đi, tôi gọi Dịch Nguyên Dũng đến văn phòng.
Vừa thấy tôi, cậu ta gượng gạo:
“Thầy Lý, có chuyện gì ạ?”
Tôi không vòng vo mà hỏi thẳng:
“Cậu biết bao nhiêu chuyện về Hàn Tiểu Phương?”
Nghe xong, khoé miệng Dịch Nguyên Dũng hơi giật giật:
“Ờ… cái này… thầy hỏi chuyện gì cơ ạ?”
Tôi chằm chằm cậu ta, giọng điệu nghiêm túc hơn:
“Cậu không cần lo lắng, để tôi rõ cho cậu hiểu. Hàn Tiểu Phương đã nhắm vào tôi, ta muốn bịa đặt để hãm tôi.
Tôi chỉ muốn biết một số thông tin từ cậu để bảo vệ bản thân.”
Dịch Nguyên Dũng nhíu mày, vẻ mặt có chút khó xử:
“Thầy Lý… em thực sự không biết nên thế nào.
Em đúng là có biết một số chuyện bên trong, nếu em ra, có khi sẽ ảnh hưởng đến chuyện tốt nghiệp của em mất.”
Tôi gật đầu, chuyện này xem ra không đơn giản.
Nhưng với tư cách là giáo viên, tôi không thể ép buộc học sinh ra bí mật của mình.
Nếu cậu ta không muốn , tôi có thể từ từ điều tra sau.
Tuy nhiên, ngay khi Dịch Nguyên Dũng bước đến cửa văn phòng, cậu ta bỗng dừng lại, như thể đã hạ quyết tâm.
Cậu ta xoay người, hít một hơi thật sâu:
“Thôi kệ, chết thì chết!
Thầy Lý, em thẳng luôn—
Hàn Tiểu Phương có thai rồi, mà đứa bé trong bụng ta là của con trai của Vương Đào!”
Tôi: “???”
“Con trai của Vương Đào?”
Dịch Nguyên Dũng gật đầu chắc nịch:
“Đúng , con trai của hắn đang học đại học trong thành phố. Lúc đến trường mình thăm bố hắn, hắn trúng Hàn Tiểu Phương, hai người họ chẳng bao lâu đã cặp kè với nhau.
Trong các kỳ nghỉ, hắn ta thường xuyên đến đón Hàn Tiểu Phương đi chơi.
Em đã từng thấy hắn và Vương Đào đi cùng nhau nên mới biết.
Chỉ là em cũng không hiểu, tại sao ta lại nhắm vào thầy để bắt thầy nhận vỏ…”
Cậu ta xong, mặt mày nhăn nhó, giọng hạ xuống:
“Thầy Lý, chuyện này thầy tuyệt đối không ra là do em tiết lộ nhé!
Thầy cũng biết Vương Đào là loại người thế nào rồi, nếu để hắn biết em hé miệng, có khi em khỏi tốt nghiệp luôn!”
Tôi vỗ vai cậu ta, nghiêm túc cam đoan:
“Cậu yên tâm, thông tin này rất quan trọng với tôi, cảm ơn cậu.”
Sau khi Dịch Nguyên Dũng rời đi, tôi ngồi trong văn phòng, chìm vào suy nghĩ.
Nếu như con trai của Vương Đào khiến Hàn Tiểu Phương có thai, thì việc Vương Đào lợi dụng Hàn Tiểu Phương để trả thù gia đình tôi cũng hợp lý.
Nhưng cái giá của cuộc giao dịch này là gì?
Vừa nghĩ đến đây, tôi bỗng cau mày.
Tôi nhớ lại kiếp trước, khi bố mẹ của Hàn Tiểu Phương đến nhà tôi sự, ông bố của ta đã một câu—
14
Kiếp trước, sau khi hoàn toàn trở mặt với Hàn Tiểu Phương, ta đã bụng to vượt mặt, dẫn theo bố mẹ đến nhà tôi loạn.
Lúc đó, tôi vẫn đang bàng hoàng vì cú sốc bất ngờ này, giờ nghĩ lại, tôi nhớ bố của ta đã một câu thế này:
“Ban đầu, chúng tôi đã tìm cho con một nhà có truyền thống giáo viên để thông gia. Người ta vốn dĩ đã chê gia cảnh chúng tôi không môn đăng hộ đối rồi!
Giờ bị cậu to bụng thế này, nó còn gả cho ai nữa?!
Cậu nhất định phải chịu trách nhiệm!”
Lúc đó, tôi không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy bọn họ ngang ngược, chỉ muốn quỵt trách nhiệm lên đầu tôi.
Nhưng giờ nhớ lại, câu đó có vấn đề!
Không lẽ người mà họ định mai mối cho Hàn Tiểu Phương chính là con trai của Vương Đào?
Vương Đào vốn dĩ đã coi thường gia đình ta, chê ta không xứng đáng con dâu nhà mình.
Nhưng vì con trai hắn đã khiến ta có thai, nên có lẽ hắn đã đưa ra một điều kiện:
“Nếu mày muốn vào cửa nhà tao, trước tiên hãy giúp tao trả thù họ!”
Đây có lẽ chính là giao dịch giữa Hàn Tiểu Phương và Vương Đào!
Nhưng nếu đúng là như , thì tôi phải cảm ơn ta rồi.
Vì nếu không có chuyện này, tôi đã không phát hiện ra Vương Đào chính là con trai của một kẻ tham ô mà bố tôi từng tố cáo!
Hắn ta tưởng rằng có thể giấu thân phận của mình, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát!
Nhưng thôi, giờ nghĩ nhiều cũng chẳng có ích gì.
Tôi chỉ cần ngồi trong khách sạn chờ xem bọn họ còn giở trò gì nữa.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.
Bố mẹ tôi gọi đến, bảo rằng gần Tết rồi, họ hàng thân thích sẽ đến nhà chúc Tết, kêu tôi về nhà tiếp khách một chút.
Tôi viện cớ bận công việc, thẳng thừng từ chối.
Nhưng tối hôm đó, bảo mẫu mà tôi gọi điện đến, giọng điệu đầy lo lắng.
Cô ấy với tôi một chuyện khiến tôi rợn tóc gáy.
“Thầy Lý, Hàn Tiểu Phương đã lén lấy bản sao căn cước công dân của thầy.
Sau đó, ta một mình đến một nhà nghỉ nhỏ. Nhưng ta chỉ ở đó một lúc ngắn, rồi nhanh chóng rời đi.”
Nghe xong câu này, cả người tôi lạnh toát!
Bạn thấy sao?