Tôi nhạt, hỏi lại: “Em nghĩ thế nào?”
“Em nghĩ rằng ngoại khi em mang thai, qua lại dây dưa với người phụ nữ khác?”
“Hay em nghĩ rằng ngay từ trước khi cưới, đã bắt cá hai tay, luẩn quẩn giữa hai người không dứt?”
Sắc mặt Thẩm Tư Ngôn lập tức sa sầm, ta nắm chặt tay tôi, lớn tiếng: “Em đang bậy bạ gì thế hả?”
Nói rồi ta kéo tôi vào phòng bệnh.
Nhưng Lâm Lăng vốn chỉ đứng , lại bỗng dưng lên tiếng: “Trần Thời Nguyệt, sao có thể ngược thành đúng như chứ?”
Vốn dĩ Lâm Lăng luôn là đóa hoa cao ngạo trong bệnh viện, lạnh nhạt mà kiêu kỳ, rất ít khi chuyện. Lời bất ngờ này của ta lập tức thu hút sự ý của mọi người xung quanh.
Cô ta khẽ lạnh, tiếp lời: “Nếu không phải nhờ những mánh khóe của , sao Tư Ngôn lại ở bên một người như ?”
6
Tôi khựng lại, không hiểu lời Lâm Lăng có ý gì.
Thẩm Tư Ngôn nhíu mày, ta định gì đó, Lâm Lăng vẫn không chịu dừng: “Nếu không phải lúc trước giả bệnh nặng đến thế, tại sao Tư Ngôn lại đồng ý kết hôn với ?”
“Căn bệnh của thật kỳ lạ, tất cả các xét nghiệm đều không phát hiện vấn đề gì, mà sau đó lại hồi phục một cách khó tin.”
“Ngoài việc chính bịa đặt, tôi chẳng nghĩ ra lý do nào khác để giải thích.”
Cô ta giữ vẻ mặt như một quan tòa cao ngạo, cộng thêm ánh hào quang của một bác sĩ ngoại khoa tài năng, khiến đám đông xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
“Tôi đã thấy việc bác sĩ Thẩm đột ngột kết hôn thật kỳ lạ, rõ ràng bác sĩ Lâm mới là người xứng đôi với ấy.”
“Không ngờ vợ bác sĩ Thẩm lại dùng cách này để đạt mục đích, thật thấp kém, nghĩ mình là nữ chính trong tiểu thuyết chắc?”
“CP của tôi bị tan bởi một kẻ thủ đoạn thế này, đúng là quá tệ .”
“Đừng nữa, thương bác sĩ Lâm nhà tôi quá.”
Những lời bàn tán càng lúc càng lớn, mà hầu như đều là chỉ trích tôi.
Lâm Lăng đứng ở giữa đám đông, ánh mắt chăm chăm tôi, như thể dồn hết nỗi oán hận nhiều năm ra ngoài.
Tôi đột nhiên muốn bật .
Dù căn bệnh của tôi có đến bất ngờ, thì tôi cũng là người của Thẩm Tư Ngôn trước, ta chen chân vào mối quan hệ của người khác, lấy tư cách gì mà phán xét tôi?
Trừ khi…
Thẩm Tư Ngôn chưa bao giờ với ta về mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi quay đầu về phía Thẩm Tư Ngôn, quả nhiên, ta không hề có ý định lên tiếng biện hộ cho tôi.
Tôi định mở lời, bất ngờ nhận một cái tát từ Thẩm Tư Ngôn.
Cơ thể tôi ngã bật xuống đất, khuôn mặt giận dữ của ta, lòng tôi chỉ thấy lạnh buốt.
Dù đã không còn trông mong gì, cảm giác nóng rát trên mặt, đôi mắt cay xè, cùng cổ họng nghẹn cứng đến không thở vẫn khiến tôi đau đớn.
Căn bệnh của tôi là do hệ thống tạo ra để thúc đẩy nhiệm vụ, dù không tìm ra nguyên nhân, cơn đau và sự kiệt quệ khi ấy sao có thể là giả vờ?
Ba tháng trời Thẩm Tư Ngôn ở bên tôi, những đêm tôi trằn trọc trong đau đớn, ta rõ ràng biết rõ hơn ai hết.
Mười năm bên nhau, tôi chưa từng chen vào cảm giữa ta và Lâm Lăng.
Người không xứng đáng trong mối quan hệ này chưa bao giờ là tôi.
Tôi ngồi thẫn thờ dưới đất, cảm nhận cơn đau co thắt từng cơn từ bụng dưới. Đối diện với đôi mắt lộ vẻ áy náy của Thẩm Tư Ngôn, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cơn đau mỗi lúc một dữ dội, cảm giác như có thứ gì đó bị tách rời khỏi cơ thể, sự đau đớn lan tỏa đến tận tủy xương.
Tôi thấy sắc mặt Thẩm Tư Ngôn đột nhiên trắng bệch, ta lao đến bế tôi lên.
Nhưng chỉ một tiếp nhẹ cũng khiến tôi đau đớn không chịu nổi.
Cơn đau dữ dội như những cơn sóng xô tới, từng đợt run rẩy tôi kiệt sức.
Thẩm Tư Ngôn những lời an ủi trong hoảng loạn, tôi không muốn nghe.
Giữa sự đau khổ, tôi cảm nhận một chút giải thoát.
Có lẽ… tôi đã sảy thai rồi?
Sảy rồi cũng tốt, hà tất phải để đứa bé sinh ra chịu khổ thêm nữa.
Bạn thấy sao?