Đột nhiên, tôi thấy một bức ảnh trong bài đăng của đồng nghiệp Thẩm Tư Ngôn.
Mọi người vui vẻ ngồi quây quần bên nhau. Ở trung tâm bức ảnh, Thẩm Tư Ngôn nở nụ dịu dàng. Bên cạnh ta là một có gương mặt lạnh lùng mà tôi quen thuộc, Lâm Lăng, đàn chị của Thẩm Tư Ngôn.
Thẩm Tư Ngôn xưa nay luôn giữ khoảng cách với phụ nữ, trong bức ảnh, ta nghiêng người về phía Lâm Lăng, còn ta thì hơi ngả đầu, như tựa nhẹ vào vai ta. Trông họ không khác gì một đôi nhân.
Màn hình điện thoại rung lên không ngừng. Tôi lỡ tay, rơi điện thoại xuống sàn gỗ, tạo nên một tiếng lớn.
Tiếng vang ấy như đánh thức tôi. Tôi gục xuống giường, bật khóc nức nở.
Cửu Nguyệt lo lắng đi vòng quanh giường tôi, tôi chỉ cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, cơn đau âm ỉ lan khắp lồng ngực.
Hóa ra, không phải không có lý do.
Mà là vì Lâm Lăng đã trở lại.
Từ trước đến nay, gì có chuyện đổi thay mà không báo trước.
4
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở trong một căn phòng tại bệnh viện.
Phòng bệnh vắng lặng, không một bóng người. C
ổ họng tôi khô rát khó chịu, vừa định đứng dậy rót nước thì nghe thấy tiếng các y tá bàn tán bên ngoài hành lang.
"Nghe chưa? Bác sĩ Lâm vừa từ nước ngoài trở về đấy.
"Biết chứ, hai người giỏi nhất khoa ngoại cuối cùng cũng tái hợp rồi.
"Nghe bác sĩ Lâm còn là đàn chị của bác sĩ Thẩm. Liệu họ có từng nhau hồi đại học không nhỉ? Tôi thấy họ rất đẹp đôi."
"Đúng , bác sĩ Thẩm lại vội vàng kết hôn với người khác, nên bác sĩ Lâm đành sang nước ngoài."
"Chị không biết à? Tôi nghe là vì vợ bác sĩ Thẩm đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo, nên ấy mới phải cưới ấy."
Bên ngoài đột nhiên im bặt.
Tiếp đó, tiếng tay nắm cửa khẽ xoay, và Thẩm Tư Ngôn bước vào.
Nhìn thấy tôi đã tỉnh, gương mặt điềm tĩnh của ta hiện lên chút trách móc: "Chẳng phải đã dặn em phải ăn uống đàng hoàng sao? Sao lại để hạ đường huyết đến ngất xỉu thế này?"
Tâm trí tôi vẫn chìm trong những lời vừa nghe thấy. Tôi cúi đầu, thất thần một lúc lâu.
Thấy tôi không đáp lại, Thẩm Tư Ngôn ngồi xuống mép giường, vòng tay qua vai tôi, khẽ hỏi: "Em không vui à?"
Tôi ngẩng lên, thẳng vào mắt : "Tư Ngôn, em không muốn giữ đứa bé này."
Ánh mắt Thẩm Tư Ngôn thoáng hiện sự bối rối, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Anh ta đưa tay xoa nhẹ tóc tôi, giọng dịu dàng trấn an: "Mang thai tâm trạng thay đổi là bình thường, em đừng suy nghĩ lung tung."
Nhìn vẻ ân cần của ta, tôi chỉ thấy lòng dậy lên cảm giác chua chát, mỉa mai.
Chẳng phải chính ta hôm qua đã không muốn đứa bé sao? Vậy tại sao khi tôi nhắc đến, ta lại lảng tránh?
Tôi lặng lẽ né tay Thẩm Tư Ngôn, định hỏi về Lâm Lăng, còn chưa kịp mở miệng, điện thoại của ta đã vang lên âm báo. Anh ta liếc rồi : "Bệnh nhân đang có chút việc gấp, phải xử lý ngay. Em nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Tôi lướt qua màn hình, thấy hình đại diện quen thuộc của người gửi tin nhắn. Tôi nắm tay ta kéo lại rồi : "Tư Ngôn, ở lại với em thêm một lúc không?"
Thẩm Tư Ngôn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt má tôi: "Ngoan nào."
Nói xong, ta quay người rời khỏi phòng.
Tôi theo bóng lưng Thẩm Tư Ngôn biến mất sau cánh cửa, chợt nhớ ra đây không phải lần đầu tiên ta bỏ lại tôi.
Lần trước là trong chuyến du lịch hồi đại học.
Thẩm Tư Ngôn nhận cuộc gọi từ Lâm Lăng. Phòng thí nghiệm của ta gặp sự cố, ban đầu ta vẫn kiên nhẫn hướng dẫn các bước xử lý qua điện thoại, sắc mặt bỗng thay đổi.
Tôi chỉ nghe giọng ta hờ hững: "Nếu cậu đang bận đi chơi với người khác, tôi cũng không muốn phiền. Có lẽ thí nghiệm không quan trọng với cậu đến thế."
Nói rồi ta cúp máy.
Thẩm Tư Ngôn quay lại tôi, vẻ mặt do dự, mãi sau mới bảo cần về trường gấp.
Lần đó ta bận rộn trong phòng thí nghiệm, còn tôi đã chờ đợi chuyến đi ấy từ lâu, tự tay đủ mọi kế hoạch, mong đợi đầy háo hức.
Bạn thấy sao?