9
Trần Chí Cường biết nếu cứ kéo dài thêm, thì cái “chết giả” này e rằng sẽ thành chết thật.
Chiều hôm đó, ta ra ngoài một chuyến, rồi dẫn về một ông thầy bói đồn là “rất linh nghiệm”.
Thầy bói bấm đốt ngón tay, miệng lẩm nhẩm, sau đó kể rành rọt hết mọi chuyện trong nhà.
Mọi người xung quanh nghe mà tròn mắt, không ngừng tấm tắc gọi ông là “lão thần tiên sống”.
Cuối cùng, “lão thần tiên” trịnh trọng tuyên bố:
“Trần Đức Quang nhất định phải hỏa táng vào sáng mai, nếu không linh hồn sẽ không siêu thoát, mãi mãi không nhắm mắt .”
Mẹ chồng lo lắng tôi, ánh mắt hoang mang — bởi hôm nay rõ ràng còn nghe thấy tĩnh trong quan tài, sao ngày mai có thể thành người chết thật?
Tôi chỉ khẽ gật đầu:
“Vâng. Vậy thì… sáng mai hỏa táng.”
Trần Chí Cường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đêm đó, nhân lúc không ai để ý, ta ghé sát vào quan tài thì thầm:
“Ba… ba ráng chịu thêm một đêm. Mai tới chỗ hỏa táng, con sẽ tìm cách đổi người cho ba ra ngoài. Ba nhớ… đừng có mở mắt đấy nhé.”
Bên trong truyền ra một tiếng gõ nhẹ — xem như đã hiểu ý.
Trần Chí Cường an tâm đi ngủ.
Nhưng sáng hôm sau, xe của nhà hỏa táng đã đến tận cửa, gọi mãi mà Trần Chí Cường không dậy.
Trưởng thôn nóng ruột, đổ cả nước lên mặt ta — ta vẫn ngủ say như chết, hoàn toàn không có phản ứng.
Tôi dụi mắt, giả vờ lo lắng:
“Chắc do mấy hôm nay ấy quá mệt… nên ngủ mê man. Nhưng mà… lão thần tiên đã phải hỏa táng hôm nay… giờ sao đây?”
Bác cả tức đến phát run:
“Thằng này đúng là có bệnh! Không đợi nó nữa! Đi thôi, đưa đi hỏa táng!”
Tôi và mẹ chồng giả vờ do dự một chút rồi cũng lặng lẽ theo đoàn đi đến hỏa táng trường.
Đến nơi, mẹ chồng bảo muốn ở riêng với “ông nhà” một lát để lời cuối.
Tôi cùng mọi người đứng bên ngoài chờ.
Một lúc sau, tôi ngẩng lên — thấy Trần Chí Cường từ xa chạy tới như điên, vừa chạy vừa hét:
“Đừng hỏa táng! Dừng lại! Đừng hỏa táng mà!”
Anh ta vừa thở dốc vừa lao về phía lò thiêu, ánh mắt dán chặt vào bên trong, thấy Trần Đức Quang đang nằm đó thì mới thở phào:
“Còn kịp! Mau, mau đưa ba tôi ra! Tôi còn phải chuyện với ba tôi—”
Lời còn chưa dứt, lò hỏa táng bất ngờ bật sáng.
Một ngọn lửa lớn bùng lên, nuốt trọn Trần Đức Quang chỉ trong chớp mắt.
Cái gọi là “chết giả” — cuối cùng cũng thành thật.
Mười:
Trần Chí Cường liên tục gào thét, lao tới hét vào mặt nhân viên hỏa táng:
“Dừng lại! Mau tắt lửa! Các người đang người đó biết không?!”
Nhân viên ta như thể một thằng điên:
“Giết người? Anh à?”
Biết không thể giấu nữa, Trần Chí Cường cuống cuồng kéo tay nhân viên, năng lộn xộn:
“Làm ơn tắt lửa! Ba tôi chưa chết! Ông ấy còn sống! Thật đấy!”
Nhân viên liếc về phía tôi, tôi chỉ khẽ đưa tay lên thái dương xoay xoay, ra hiệu:
“Anh ta có vấn đề, đừng quan tâm.”
Người kia hất tay Trần Chí Cường ra, mặt lạnh tanh:
“Anh , ăn thì phải cẩn thận. Bên tôi đúng quy trình, có giấy chứng tử đầy đủ. Anh ông ấy còn sống, sao bị lửa thiêu mà không thấy ông ta phản ứng gì? Đó gọi là sống sao?”
“Huống hồ, lò thiêu này dùng chung công tắc. Anh muốn tắt lửa thì cha sẽ cháy dở dang, trông kinh dị lắm. Nhưng mấy người nhà khác ai chấp nhận điều đó?”
Mẹ chồng tôi lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:
“Chí Cường, đừng loạn nữa… Hãy để ba con yên nghỉ.”
Tôi cũng dịu dàng khuyên:
“Chồng à, em biết đau lòng… Nhưng ba đã thật sự ra đi rồi. Chính xác nhận ba mất, chính ký tên vào giấy chứng tử… Anh quên rồi sao?”
Trần Chí Cường như phát cuồng, đột nhiên lao tới túm lấy hai tay tôi, giận dữ gào lên:
“Tất cả là tại ! Là ! Cô cố ý đúng không?! Cô muốn ba tôi đúng không?!”
Tôi tròn mắt kinh ngạc, rồi nhanh chóng phản ứng lại, ôm mặt khóc nức nở:
“Đúng … Tất cả là tại tôi! Nếu tôi không phát hiện ba ngoại , ba cũng sẽ không áy náy rồi tự tử…”
Tôi to đến mức những người nhà khác đang chờ thiêu xác cũng ngoảnh lại hóng chuyện, xì xào bàn tán.
“Già rồi còn ngoại hả? Mất mặt quá.”
“Trời ơi, lát phải dọn kỹ cái lò ấy nha, tôi không muốn để cha tôi chung chỗ với loại người như .”
“Nghe còn giả chết để giành tiền trúng số cơ đấy, đúng là cả nhà diễn sâu.”
…
Tiếng bàn tán mỗi lúc một nhiều, ánh mắt khinh bỉ, lạnh lùng như từng mũi kim đâm vào lưng Trần Chí Cường.
Mà ngọn lửa trong lò thiêu, vẫn rực cháy không ngừng… thiêu rụi sạch mọi mưu tính, tham lam và độc ác — của một kẻ đã chết không cam lòng chết thật.
11
Lời bàn tán xung quanh ngày càng gay gắt, đến cả họ hàng thân thích đi cùng cũng cảm thấy mất mặt không chịu nổi.
Bác cả không nhịn nữa, kéo mạnh Trần Chí Cường lại, tát cho ta một bạt tai:
“Mày định loạn tới bao giờ nữa hả? Sáng nay đưa tang thì ngủ như chết, gọi mãi không dậy, giờ lại tới đây bày trò hiếu thảo?”
Trưởng thôn cũng gật đầu phụ họa:
“Đúng đó. Vợ cậu biết hôm nay phải hỏa táng, đêm qua thức trắng không ngủ, canh giữ linh cữu của ba cậu cả đêm. Còn cậu thì sao? Giờ còn mặt mũi trách vợ mình?”
Tôi thở dài, nhỏ giọng :
“Chuyện này là lỗi của tôi… Nếu không phải tôi phát hiện ba ngoại , thì ba cũng đâu đến nỗi nghĩ quẩn mà chọn con đường tuyệt vọng này…”
Tôi không ngừng nhắc đi nhắc lại từ “ngoại ”, khiến sắc mặt Trần Chí Cường tái xanh như tàu lá chuối.
Nhưng rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, ta trừng mắt tôi, gằn giọng:
“Là ! Tối qua bỏ thuốc tôi đúng không? Cô cố cho tôi uống thuốc ngủ, để sáng nay tôi không thể dậy!”
Bạn thấy sao?