Tôi giơ tay lên ra hiệu im lặng, rồi lấy điện thoại của Trần Đức Quang ra, mở đoạn tin nhắn giữa ông ta, Trần Chí Cường và “tiểu tam”.
“Mẹ, mẹ xem trước đã. Nếu xem xong mẹ vẫn nghĩ là lỗi của con, con sẽ không gì nữa.”
Vừa để mẹ đọc tôi vừa nhẹ nhàng kể lại:
“Là con cờ nghe cuộc điện thoại giữa Trần Chí Cường và người khác mới biết… Chí Cường không phải con ruột của mẹ. Con trai ruột của mẹ, đã bị ba chồng tráo đổi ngay từ lúc sinh ra rồi.”
“Chí Cường là con của ba và ‘tiểu tam’. Còn con của mẹ… đã bị họ ‘loại bỏ’ từ lâu.”
“Họ trúng vé số, lên kế hoạch giả chết, mục đích chỉ để thoát khỏi mẹ và con.”
Tôi ngừng lại một chút, liếc sắc mặt đang tái xanh của mẹ chồng rồi tiếp:
“Trần Chí Cường còn , sẽ tiếp tục mắng mẹ, vì mẹ vốn sức khỏe yếu, nếu tức đến chết thì càng tốt. Còn con, nếu không tự sát, bọn họ cũng sẽ ra tay thủ tiêu.”
…
Mẹ chồng đọc xong, ánh mắt thay đổi hoàn toàn — không còn yếu đuối, mà tràn ngập sát khí:
“Con à… thế con định gì tiếp theo?”
Tôi về phía phòng khách, nơi thi thể của Trần Đức Quang đang đặt, khẽ :
“Thì để ba như mong muốn — chết thật.”
Mẹ chồng gật đầu, giọng lạnh tanh:
“Vậy sao đây?”
Tôi nghiêng người ghé sát vào tai bà, chậm rãi từng câu.
Mẹ chồng nghe xong, trầm ngâm một lúc, rồi cắn răng gật đầu:
“Được! Cứ theo như ! Mọi thứ… đều là ông ta gieo thì ông ta phải gặt!”
7
Khi Trần Chí Cường quay về với giấy chứng tử trong tay, định lập tức đưa Trần Đức Quang đi “hỏa táng”, thì mới tá hỏa phát hiện ông ta đã bị mấy người thân trong nhà đóng nắp hòm lại, chờ phát tang.
Anh ta lập tức lao tới ôm lấy quan tài, sắc mặt tái xanh:
“Mấy người đang gì ! Sao lại để ba tôi vào quan tài chứ?!”
Trưởng thôn đứng bên cạnh cũng nghẹn họng vì lời đó:
“Chí Cường, cậu gì lạ ? Ba cậu chết rồi, cho vào quan tài chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”
Trần Chí Cường hơi lúng túng:
“Nhưng bây giờ đâu chôn cất nữa, phải hỏa táng mà! Chúng tôi đang định đưa ông ấy đi hỏa táng đây!”
Mẹ chồng, tôi đỡ bước ra, run rẩy đứng trước mặt Trần Chí Cường, gương mặt đầy thương tâm, khóc lóc như thật:
“Chí Cường à, mẹ biết là phải hỏa táng… Nhưng ba con chết vì uống thuốc độc, lại phạm nhiều tội lỗi… Theo phong tục, phải để linh cữu ở nhà đủ bảy ngày, gọi là ‘dừng linh’ để linh hồn siêu thoát. Trinh Trinh đã nhờ đội tang lễ lo liệu cả rồi, sau bảy ngày mình hãy đưa đi hỏa táng.”
— Bảy ngày?!
Trần Chí Cường suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Huống hồ Trần Đức Quang đã tuyệt thực hai ngày để “chứng cứ giả chết”, bây giờ mà còn bị nhốt trong quan tài thêm bảy ngày, thì dù có là người khỏe mạnh cũng sẽ chết thật!
Tôi kéo tay áo Trần Chí Cường, nhỏ giọng “giải thích”:
“Chồng à, mẹ rồi, ba chết vì thuốc độc, dễ khiến linh hồn tan biến, không siêu sinh . Phải đóng kín nắp quan tài suốt bảy ngày để giữ hồn lại, sau đó mới đưa đi hỏa táng thì mới yên ổn.”
Dĩ nhiên đây hoàn toàn là chuyện bịa, dân quê vốn hay tin vào những điều kỳ dị như .
Thay vì chối đây đẩy, tôi và mẹ chồng giả vờ không biết, còn cố ý hỏi ý kiến đội tang lễ.
Mà đội tang lễ vì muốn ăn, còn vui vẻ hùa theo:
“Phải đó, ở nhiều nơi người ta vẫn thế. Còn có nơi còn đủ bốn mươi chín ngày cơ mà!”
Trần Chí Cường nghe đến đó, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Ba ta… có lẽ lần này thực sự chết thật rồi.
8
Trần Chí Cường nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gật đầu đồng ý với đề xuất “dừng linh bảy ngày”.
Tôi không biết ta đang nghĩ gì hay có âm mưu gì trong đầu.
Nhưng vì tôi và mẹ chồng cố tổ chức đám tang thật rình rang, nên quanh quan tài lúc nào cũng có người túc trực – từ đội tang lễ đến họ hàng, hàng xóm đến góp mặt.
Trần Chí Cường muốn ra tay cũng không tìm cơ hội, đành cắn răng chờ đợi.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng ta không nhịn nữa.
Như kẻ phát điên, ta lao tới muốn mở nắp quan tài, khi dùng sức lay thì phát hiện — đội tang lễ đã dùng đinh đóng chặt bốn góc, một mình ta căn bản không thể nào mở ra nổi.
Anh ta đập rầm rầm lên quan tài:
“Ba! Ba ơi, ba còn sống không! Ba gì đi, con cứu ba ra đây!”
Mẹ chồng thở dài, dịu giọng:
“Chí Cường, ba con đã đi rồi… Con có đau lòng cũng không thể .”
Nhưng Trần Chí Cường vẫn không nghe, vì bên trong vẫn không có tiếng trả lời, ta càng thêm hoảng loạn.
Anh lôi kéo mấy người bên cạnh:
“Mau! Mau mở quan tài ra! Ba tôi chưa chết, thật sự chưa chết! Ông ấy sẽ chết đói mất! Mau mở ra!”
Nhưng không ai nhúc nhích.
Bởi chính Trần Chí Cường là người kiểm tra xác, còn tự mình cầm giấy chứng tử đi thủ tục — thậm chí còn ký tên xác nhận.
Lúc này mà người đã chết bỗng nhiên “chưa chết”? Ai mà tin?
Cuối cùng, ta hoảng quá, bất chấp tất cả, hét lớn:
“Ba tôi chưa chết! Thật đấy! Ông ấy chỉ giả chết thôi! Chúng tôi chỉ tí thôi! Mau mở ra, thả ông ấy ra đi!”
Tôi đưa tay lên lau nước mắt không tồn tại nghẹn ngào :
“Chồng à… em biết thương ba, người chết rồi là không thể sống lại… Anh đừng quậy nữa, mấy hôm nữa là hỏa táng rồi, đừng ba không yên nghỉ…”
Cả sân tang lạnh lẽo lặng ngắt như tờ.
Chỉ có tiếng gào tuyệt vọng của Trần Chí Cường vang vọng giữa tiếng kèn trống đám ma — hỗn loạn, chua chát, tuyệt vọng…
Nhưng không ai đứng về phía ta.
Bởi vì — người chết rồi, sao có thể chết thêm lần nữa?
Bạn thấy sao?