Sự Trở Lại Của [...] – Chương 2

Tôi lấy bông gòn, chấm máu trên tay, viết nên một bức thư nhận tội bằng máu, từng nét chữ uốn lượn, mạnh mẽ như rồng bay phượng múa.

Làm xong tất cả, mẹ chồng cũng vừa nấu cơm xong.

Tôi giấu bức huyết thư vào túi áo, ngăn mẹ chồng định đi đưa cơm, bảo bà đi gọi trưởng thôn cùng mấy bác hàng xóm đến giúp khuyên nhủ.

Đợi mẹ chồng rời đi, tôi bưng mâm cơm, bước về phía căn nhà cũ.

Tranh thủ lúc xung quanh không có ai, tôi nhanh chóng chạy vào phòng của Trần Đức Quang.

Quả nhiên, giống như kiếp trước, ông ta “uống thuốc trừ sâu”.

Tôi biết rõ, ông ta đã dùng thuốc mê với sự giúp đỡ của Trần Chí Cường và “tiểu tam”, giờ phút này là đang bất tỉnh.

Tôi gỡ bức huyết thư mà ông ta để trên ngực, thay vào đó là bức thư nhận tội tôi vừa viết.

Sau đó lấy điện thoại ông ta, lục lọi trong phòng đến khi tìm thấy tờ vé số trúng thưởng.

Mọi việc đã xong, tôi bưng cơm ra ngoài, giả vờ đứng trước cửa gõ cửa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Không lâu sau, mẹ chồng dẫn theo trưởng thôn và mấy bác hàng xóm tới.

Vì thấy mọi người kéo đến quá đông, Trần Chí Cường sợ lộ chuyện giả chết của ba mình, là người đầu tiên lao tới đẩy cửa vào.

Anh ta vừa thấy Trần Đức Quang nằm đó đã sà xuống ôm ngực ông ta gào khóc:

“Ba ơi, sao ba lại uống thuốc độc chứ!”

Mẹ chồng loạng choạng kéo tay tôi định bước vào xem thì bị Trần Chí Cường xô ngã.

Anh ta lấy chăn phủ kín Trần Đức Quang lại, rồi chỉ tay vào tôi và mẹ chồng, giận dữ hét:

“Tất cả là lỗi của hai người! Hai người đã chết ba tôi!”

4

Mẹ chồng ngã khuỵu xuống đất, hồi lâu không đứng dậy nổi:

“Chí Cường, sao con có thể mẹ như ?”

Trần Chí Cường hừ lạnh, ánh mắt u ám mẹ mình:

“Nếu không phải mẹ với Trinh Trinh vu khống, bôi nhọ ba con ngoại , thì ba có phải uống thuốc trừ sâu không? Đều là lỗi của mẹ! Mẹ đã chết ba!”

Tôi và mẹ chồng lập tức lắc đầu liên tục, khăng khăng phủ nhận.

Trần Chí Cường rút bức thư máu trên ngực Trần Đức Quang ra, không thèm lấy một lần đã giơ cao lên:

“Trên thư máu viết rõ ràng thế kia, chính hai người đã ép chết ba tôi!”

Trưởng thôn thở dài, cầm lấy thư xem. Nhưng càng đọc mặt ông càng sa sầm lại.

“Chí Cường, e là con đã hiểu lầm mẹ với vợ con rồi, đây là thư nhận tội.”

Trần Chí Cường kinh ngạc:

“Không thể nào! Ba tôi có tội gì chứ?”

Trưởng thôn ho nhẹ, bắt đầu đọc to từng chữ:

“Tôi – Trần Đức Quang – già mà không biết giữ liêm sỉ, nhiều lần ngoại , thẹn với vợ, càng không dám đối diện với con trai và con dâu, nên chọn cách kết thúc cuộc đời mình. Về sau các con hãy sống tốt, đừng vì tôi mà cãi vã.”

Tuy đây là đám tang, khi mọi người nghe đến đoạn đó, nét mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ phức tạp.

Trần Chí Cường giật lấy bức thư xem lại, xác nhận đúng là lời của trưởng thôn, sắc mặt tái xanh.

Rõ ràng không phải như , đáng lý… không phải như mà!

Chưa kịp nghĩ thông, tôi đã ngồi sụp xuống, bật khóc nức nở, liên tục dập đầu trước giường Trần Đức Quang.

“Ba ơi, tất cả là lỗi của con. Con không nên về nhà giữa giờ để bắt gặp ba đang ngoại … Sau khi biết rồi, lại càng không nên kể cho họ hàng biết để ba thấy xấu hổ!”

“Ba ơi, xin lỗi ba. Nếu lại, con nhất định sẽ ngơ, sẽ ủng hộ ba đi ngoại !”

Trần Chí Cường nghe đến đó thì giận điên lên, chỉ hận không thể xé nát miệng tôi.

Anh ta lao tới, giơ tay định đánh tôi đến không nổi nữa.

5

Tôi không để ta có cơ hội ra tay, lập tức chộp lấy con dao mà Trần Đức Quang dùng để rạch tay viết thư máu, kề thẳng vào cổ mình.

“Ba đúng là vì cảm thấy mình chuyện xấu, thẹn với tổ tiên nhà họ Trần nên mới uống thuốc trừ sâu. Nhưng suy cho cùng cũng tại tôi phát hiện ra chuyện xấu đó.”

“Nếu tôi không phát hiện, ba vẫn có thể tiếp tục ngoại như chưa từng có gì xảy ra… thì chi bằng tôi chết cho xong.”

“Dù sao ba ngoại bao nhiêu năm nay cũng không thấy uống thuốc. Vậy mà sau khi bị tôi phát hiện, lại nghĩ tới nghĩ lui cả tháng trời mới tự tử… chắc chắn là lỗi của tôi rồi.”

Tuy tôi nhận hết lỗi về mình, người có tai đều nghe ra — rốt cuộc ai mới là kẻ sai?

Mấy bác, đứng quanh lập tức xông tới, giành lấy con dao trong tay tôi, miệng không ngừng khuyên can:

“Con ơi, chuyện này sao có thể trách con ?”

“Phải đấy, là ba chồng con sai, ông ấy nghĩ quẩn.”

“Con là đứa biết điều, ông ấy chuyện đáng xấu hổ, tự ông ấy phải chịu hậu quả. Con đừng chuyện dại dột!”

“Ông ấy phải suy nghĩ cả tháng mới uống thuốc, chứng tỏ cũng biết hối lỗi rồi. Nhưng tuyệt đối không phải lỗi của con!”

Thấy không lấy lợi gì từ tôi, Trần Chí Cường lập tức quay sang mắng mẹ mình:

“Nói cho cùng vẫn là do mẹ! Nếu mẹ không bất tài thì ba có đi ngoại không?”

Câu vừa thốt ra, cả đám bác bỗng nổi giận. Một người vung tay tát thẳng vào mặt Trần Chí Cường:

“Mày điên rồi sao? Sao lại ăn như với mẹ mình? Ba mày chuyện sai, mày không đau lòng thương mẹ, lại còn quay ra trách bà ấy?”

Trần Chí Cường xong cũng bắt đầu hối hận. Mọi chuyện rõ ràng không giống kế hoạch ban đầu chút nào cả!

Bị tất cả chỉ trích, ta không còn đường lui, đành quay sang cúi đầu xin lỗi mẹ.

Nhưng mẹ chồng vì quá tức giận, máu dồn lên não, lập tức ngất xỉu tại chỗ.

Trần Chí Cường bị mọi người ép phải dìu bà vào trong, chăm sóc cho bà trong ánh mắt đầy thất vọng của họ hàng.

6

Nhân lúc Trần Chí Cường đi lo giấy chứng tử, tôi tìm đến mẹ chồng, lúc này đang nằm thở dài mệt mỏi trên giường.

Bà trông như già đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm. Thấy tôi, bà thì thào như tự hỏi:

“Trinh Trinh… có phải là do mẹ sai thật không? Vừa rồi Chí Cường , dù ba nó có nhận tội thì lỗi cũng là tại mẹ, là mẹ không tròn bổn phận… Nó còn , sao người chết không phải là mẹ!”

Tôi lắc đầu, đưa mắt xung quanh một lượt để chắc chắn không có ai, rồi mới lấy bức huyết thư của Trần Đức Quang ra.

Mẹ chồng thấy, sắc mặt càng thêm tái nhợt:

“Là con đổi bức thư sao… sao con lại như …”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...