Sự Trở Lại Của [...] – Chương 8

8

 

Giang Diễn dường như vẫn chưa hiểu rõ hình, cau mày đầy khó chịu.

 

"Tiểu Hoa, sao em có thể thực sự kết hôn với thằng nhóc nhà họ Tần kia?"

 

Tôi không khách sáo, hất tay hắn ra, vừa cảm thấy kỳ lạ vừa buồn .

 

"Em không kết hôn với ấy thì kết hôn với ai? Với à?"

 

Dưới sự thương và chăm sóc của Tần Cẩm Sinh, tôi không chỉ giảm cân mà còn học cách chăm chút cho bản thân. Ánh mắt Giang Diễn giờ tôi đầy ngạc nhiên.

 

Có lẽ nhớ đến lý do tôi và Tần Cẩm Sinh kết hôn, hắn giả vờ tỏ ra cao thượng.

 

"Anh biết em bị ép buộc, em ly dị đi, sẽ cưới em. Anh không chê em đâu."

 

Tôi đã đoán ra ý đồ của hắn, môi nở một nụ khinh miệt, hắn đầy châm chọc.

 

"Trước đây khi nhắc đến chuyện này, cứ lần lữa. Sao giờ lại đột nhiên đổi ý?"

 

Thấy giọng điệu của tôi dịu đi, hắn tự tin trở lại, cuối cùng cũng lộ ra mục đích thật sự.

 

"Tiểu Hoa, kết hôn cần có hộ khẩu. Em xem khi nào với cha chúng ta, để ông hộ khẩu cho nhé."

 

Ở nông thôn thời đó, nhận thức về hộ khẩu không cao. Để có con trai, nhiều gia đình không đăng ký hộ khẩu cho con là chuyện thường.

 

Khi nhận nuôi Giang Diễn, cha mẹ tôi cũng không nghĩ đến việc này. Cho đến khi có thông tin về kỳ thi đại học, Giang Diễn phấn khích muốn đăng ký, mới phát hiện mình là người không có hộ khẩu.

 

Cha tôi vốn đã không đồng ý cho hắn thi đại học, sợ rằng khi hắn ra ngoài sẽ thay đổi, nên ông không muốn hộ khẩu cho hắn.

 

Kiếp trước, tôi đã phải tuyệt thực ép cha, cuối cùng ông mới đồng ý.

 

Nhưng lần này, tôi sẽ không giúp hắn nữa.

 

Thi đại học? Tương lai?

 

Hắn mơ mộng!

 

Tôi bỗng nhiên đẩy mạnh Giang Diễn một cái, khiến hắn ngã nhào xuống đất.

 

"Anh dám chê tôi à? Anh xứng đáng sao?"

 

"Tôi biết tự tôn cao, trước mặt mọi người luôn tỏ ra lịch sự, còn biết xấu hổ không?"

 

"Từ trước đến nay, có thứ gì tốt tôi đều nhường cho , muốn gì tôi cũng cho bằng ."

 

"Nhưng thì sao? Anh để bọn nhóc trong làng cố bắt nạt tôi, sau lưng còn nhạo tôi."

 

"Anh không thích tôi lại phải nịnh tôi, không muốn mất sự nuôi dưỡng của tôi lại chê bai tôi."

 

"Muốn cả hai thứ, và giờ biết tôi đã kết hôn mà còn mặt dày tới nhờ vả hộ khẩu?"

 

"Giang Diễn, thật quá vô liêm sỉ rồi!"

 

—----------

 

Tôi vừa vừa đá, đánh Giang Diễn đến mức hắn phải ôm đầu chạy trốn.

 

Nếu không phải người dân trong làng kéo tôi lại, chắc đầu hắn đã bị tôi đánh lệch đi rồi.

 

Nhưng khi cơn giận qua đi và lý trí quay trở lại, tôi không thể ngăn mình ngồi sụp xuống, ôm lấy đầu gối và bật khóc.

 

Nỗi ấm ức từ cả hai kiếp trước, cuối cùng cũng giải tỏa.

 

Sự tái sinh đến bất ngờ.

 

Những hối tiếc và tự ti từng giam cầm tôi suốt cả đời cuối cùng cũng buông bỏ trong khoảnh khắc này.

 

Tôi sẽ không bao giờ để lời chê bai của người khác mình nghi ngờ rằng mình không xứng đáng .

 

Và tôi cũng sẽ không vì nhầm người mà dừng bước, để rồi cả đời không dám ai khác.

 

Trên đời này, mỗi bông hoa nhỏ bé và tầm thường đều xứng đáng nở rộ, xứng đáng sống một cách mãnh liệt.

 

Cho đến khi gặp người sẵn sàng cúi đầu, trân trọng và nâng niu hương thơm của nó.

 

Trời bắt đầu mưa, và có người đã che ô cho tôi.

 

Trong tầm mắt mờ mờ vì nước mắt, Tần Cẩm Sinh từng bước từng bước tiến lại gần.

 

Anh ôm tôi vào lòng, trong cơn mưa lớn chỉ thấy những giọt nước mắt của tôi.

 

"Tiểu Hoa, đừng khóc."

 

"Đừng buồn nữa, sẽ cùng em dầm mưa."

 

Tôi úp mặt vào ngực , đôi tay nắm chặt lấy áo , nước mắt xen lẫn nụ .

 

Nhìn xem, người cúi đầu vì tôi, tôi đã nắm bắt rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...