Sự Trở Lại Của [...] – Chương 5

5

 

Kiếp trước, sau khi rơi xuống nước, Tần Cẩm Sinh sốt cao không ngừng. Thầy thuốc trong làng bảo, dù chữa khỏi, đầu óc cũng sẽ bị hỏng, khuyên gia đình nên chuẩn bị hậu sự.

 

Bà nội Tần Cẩm Sinh, người xưa nay không bao giờ ra khỏi cửa, đã mượn một chiếc xe đẩy, run rẩy đẩy suốt đêm qua những con đường núi.

 

Đôi chân đã bó trong giày từ lâu bị mài mòn đến rướm máu, bà đã kịp đưa đến bệnh viện huyện, cứu trí óc và mạng sống của .

 

Nhưng khi bà trở về nhà, bà đã phải đón nhận một tin dữ trời.

 

Cô em của Tần Cẩm Sinh đã bị mất tích.

 

Một kẻ buôn người đi ngang qua thấy nhà họ Tần không có ai, đã bắt cóc bé.

 

Bà nội Tần quá đau lòng mà khóc đến mù cả mắt, cố gắng giữ mạng sống chỉ để chứng kiến đám cưới của tôi và Tần Cẩm Sinh, rồi bà mới nhắm mắt lìa đời.

 

Sau khi tôi về nhà chồng, vì sự oán giận tích tụ trong lòng, tôi suốt ngày đau ốm và không bao giờ dành cho một thái độ tốt.

 

Nhưng Tần Cẩm Sinh vẫn nhẫn nhịn và chăm sóc tôi tận tụy.

 

Nhà nghèo, không có tiền mua các loại thuốc bổ, nên nửa đêm lặn lội ra sông bắt cá.

 

Nước sông lạnh buốt vào mùa đông khiến đôi chân tê cóng đến mức gần như mất cảm giác.

 

Những con cá nhỏ mà bắt về, không ăn một miếng nào, mà ninh kỹ thành món súp cá đặc sánh rồi cẩn thận đút cho tôi từng muỗng.

 

Nhưng lúc đó tôi như bị ám ảnh, tâm trí chìm vào ngõ cụt, không thể thoát ra.

 

Tôi không chịu ăn uống, và nhanh chóng suy sụp.

 

Tần Cẩm Sinh lo lắng đến mức xoay quanh không ngừng, cuối cùng quỳ gục bên giường, giọng nghẹn ngào cầu xin tôi.

 

"Tiểu Hoa, em ăn chút gì đi."

 

"Đừng bỏ lại, xin em, đừng bỏ . Anh chỉ có mình em thôi."

 

"Cả nhà đều bỏ đi rồi, nếu em đi nữa, biết sống sao?"

 

Những lời đầy đau khổ của tôi bừng tỉnh, nhận ra rằng mình đã trở thành lý do duy nhất để tiếp tục sống.

 

Lòng tôi chợt mềm nhũn, tôi không thể không cảm thấy xót xa.

 

Tôi đưa tay vuốt lên đầu và trịnh trọng hứa.

 

"Được, em sẽ cố gắng sống, tuyệt đối không bỏ lại một mình."

 

Nhưng sau đó, tôi vẫn thất hứa.

 

Bệnh tật hành hạ tôi, khiến tôi ra đi trước .

 

...

 

Nhìn bà nội Tần Cẩm Sinh vẫn còn khỏe mạnh trước mặt, và em Tần Cẩm Sinh vẫn an toàn.

 

Tôi quyết tâm sẽ sớm gả vào nhà này.

 

Tuyệt đối không để Tần Cẩm Sinh phải trải qua nỗi đau mất người thân lần nữa.

 

—-------------

 

Đám cưới tổ chức vội vã, Tần Cẩm Sinh vẫn cố gắng cho tôi nở mày nở mặt.

 

Anh không biết đã mượn từ đâu một chiếc xe đạp Phượng Hoàng, cẩn thận buộc lên chiếc khăn đỏ.

 

Trên ngực cài một bông hoa đỏ lớn, theo lễ đến nhà tôi rước dâu.

 

Mẹ tôi ở trong phòng chải tóc cho tôi, một lúc sau không nhịn mà bắt đầu khóc.

 

Cha tôi liền an ủi: "Ngày vui mà khóc cái gì, ngày mai Tiểu Hoa sẽ lại về thôi mà."

 

Lúc bàn chuyện cưới xin, cha tôi đã rõ ràng bày tỏ rằng nhà tôi định rước con rể về.

 

Nhưng đừng Tần Cẩm Sinh không đồng ý, ngay cả tôi cũng không nỡ bỏ bà nội Tần và em nhỏ ở lại nhà cũ.

 

Tôi định mở lời xin cha, ông đã đẩy tôi ra bằng cái tẩu thuốc của mình, liếc mắt tôi.

 

"Con thật là vô ơn, thôi đừng gì nữa."

 

Nói xong, ông thở dài, đứng dậy gõ tẩu thuốc và với Tần Cẩm Sinh.

 

"Sau khi cậu cưới Tiểu Hoa, hãy đưa bà nội và em cậu đến nhà ta ở."

 

"Chỉ thêm hai miệng ăn thôi mà, chỉ cần cậu và Tiểu Hoa sống tốt là ."

 

"Nhưng nếu sau này cậu dám ức hiếp Tiểu Hoa, ta sẽ đánh gãy chân cậu!"

 

Tần Cẩm Sinh cha tôi, khóe mắt đỏ lên.

 

"Con sẽ không bao giờ ức hiếp ấy, con hứa với cha, cả đời này con sẽ nhường nhịn ấy."

 

Nhìn vẻ nghiêm túc của , nụ nơi khóe mắt tôi bất giác trở nên dịu dàng hơn.

 

Tôi biết sẽ .

 

Vì kiếp trước đã thật sự nhường nhịn tôi cả đời.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...