Sự Trở Lại Của [...] – Chương 3

3

 

Sau khi đuổi Giang Diễn ra khỏi nhà, tôi vội vã chạy đến bờ sông.

 

Quả nhiên, Tần Cẩm Sinh đã rơi xuống nước.

 

Anh không biết bơi, bản năng sống khiến bám chặt lấy đám cỏ lau bên bờ sông, vật lộn đến mức kiệt sức.

 

Sự hối hận và sợ hãi tràn ngập trong đầu tôi.

 

Nước sông vào mùa đông lạnh đến mức run người.

 

Tôi ra sức kéo Tần Cẩm Sinh lên bờ, rồi cởi áo ra để hô hấp nhân tạo.

 

Thổi hơi vài lần mà vẫn chưa tỉnh.

 

Tôi bắt đầu lo lắng: "Lão già kia, đừng có c//hế//t đấy! Anh c//hế//t rồi, tôi biết lấy ai chồng?"

 

Chưa dứt lời, Tần Cẩm Sinh bỗng ho mạnh một tiếng, cả người đột nhiên ngồi bật dậy.

 

Tôi vội vàng vỗ lưng giúp dễ thở.

 

Giữa đám lau sậy, chỉ có hai chúng tôi, một nam một nữ, áo quần ướt sũng, dáng vẻ không chỉnh tề, tư thế có phần mờ ám.

 

Tần Cẩm Sinh vừa hồi sức lại, mặt lúc thì trắng bệch, lúc thì đỏ bừng, ngượng ngùng lắp bắp cảm ơn.

 

Sau mấy chục năm sống cùng , tôi đã quá hiểu tính cách nhút nhát, nhã nhặn của , liền vào thẳng vấn đề: "Tôi vừa cứu mạng đấy, nghĩ xem sao đền đáp tôi đi!"

 

Tần Cẩm Sinh vốn trắng trẻo, tóc ướt bết vào trán càng khiến trông thanh tú hơn.

 

Anh chớp đôi mắt sáng ngời, vội vàng gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, tôi sẽ về ngay lấy tiền và mang quà sang nhà cảm ơn."

 

Kiếp trước, vì rơi xuống nước quá lâu, sau khi cứu lên, Tần Cẩm Sinh ốm nặng, suýt c//hế//t.

 

Sau khi chắc chắn không sao, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Rồi tôi bĩu môi, giả vờ với giọng đòi đền đáp: "Anh đúng là nên mang tiền và đồ đến nhà tôi, không phải để cảm ơn, mà là để hỏi cưới."

 

Tần Cẩm Sinh lập tức há hốc miệng, ngớ người.

 

"Hả?"

 

"Sao hả? Tôi là chưa chồng mà bị chiếm tiện nghi, không cưới tôi thì ai cưới tôi?"

 

—----------

 

Nhà họ Tần vốn rất giàu có, trong thời kỳ đặc biệt đó, những gia đình quyền thế càng bị đối xử thê thảm.

 

Hiện tại, gia đình chỉ còn lại một người bà bị tàn tật và một em nhỏ, ba người nương tựa vào nhau mà sống.

 

Gia cảnh nhà Tần Cẩm Sinh không tốt, đến tuổi nên cưới hỏi vẫn bị chậm trễ.

 

Kiếp trước, sau khi rơi xuống nước, càng ốm yếu bệnh tật, không ai trong làng muốn gả con cho .

 

Khi cha mẹ tôi đi về, tôi đã chuẩn bị xong bữa cơm.

 

Nghĩ đến tính nhút nhát của Tần Cẩm Sinh, tôi chắc rằng sẽ không dám đến hỏi cưới.

 

Tôi quay sang với cha: "Cha, cha nhờ ai đó đến nhà họ Tần đi."

 

"Đến gì?"

 

"Nói chuyện cưới hỏi."

 

Cha tôi đang ăn cơm thì bị nghẹn, cố nín mấy lần không nhịn , liền ho sặc sụa.

 

"Con cái gì?"

 

Tôi đặt đũa xuống, nghiêm túc đáp: "Nhờ cha đến nhà họ Tần dạm hỏi cho con và Tần Cẩm Sinh."

 

Trong nhà lập tức im phăng phắc, cha mẹ đều chằm chằm vào tôi.

 

"Thế còn Giang Diễn? Con đâu phải rất thích nó sao?"

 

Nghĩ đến tên vô liêm sỉ đó, tôi chỉ muốn chửi thề, thích cái quái gì chứ.

 

"Con đã đuổi cậu ta đi rồi."

 

Cha tôi kinh ngạc: "Cái gì? Con đuổi nó đi rồi, thế ai sẽ con rể cho ta đây?"

 

Biết ngay ông sẽ kêu ca, suốt ngày chỉ lo ngại về hương hỏa của mình.

 

Đúng là tầm thường!

 

Tôi liền ném ra một quả bom lớn: "Con và Tần Cẩm Sinh đã hôn nhau rồi, cha tự mà lo liệu đi!"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...