Sự Trở Lại Của [...] – Chương 1

Tôi đã gánh vác cả gia đình, cố gắng đưa chồng nuôi từ bé của mình đi học đại học, khi tốt nghiệp, ta lại cặp kè với con hiệu trưởng, biến tôi thành trò cho cả làng.

 

Dưới áp lực của những lời đàm tiếu, gia đình vội vã gả tôi cho một người ốm yếu.

 

Vốn dĩ đã không hề mong muốn, sau khi kết hôn, tôi luôn thờ ơ, lạnh nhạt với chồng mình.

 

Nhưng ấy chưa bao giờ trách móc tôi, luôn nhường nhịn tôi suốt cả cuộc đời.

 

Khi về già, tôi ngã bệnh nặng, ấy, người cả đời sống thanh liêm, vì tiền mà phải cúi đầu, trên mạng mọi người chửi mất đi cốt cách của một người trí thức.

 

Nhưng ấy lại : "Nếu ấy đi rồi, tôi giữ lại cốt cách đó để gì?"

 

Sau khi tái sinh, tôi đã đuổi chồng nuôi từ bé ra khỏi nhà và giục gia đình tìm đối tượng khác cho ta.

 

Kiếp này, ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã muốn ấy.

 

—------------

 

1

 

"Tiểu Hoa, sao em không mang cơm đến? Em có biết về đây tốn bao nhiêu công sức không?"

 

Kỳ thi đại học phục hồi bất ngờ, thời gian thi ấn định vào tháng Mười Hai.

 

Giang Diễn vì muốn tập trung ôn thi và học hỏi kịp thời nên đã chuyển đến sống tại trạm thanh niên trí thức.

 

Mỗi ngày, vào giờ này, tôi luôn nóng lòng mang cơm đến cho ta.

 

Lúc này, tôi đang ôm lấy cái đầu đau nhói và nhận ra mình đã tái sinh.

 

Nhìn Giang Diễn trước mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, tôi không khỏi nghiến răng tức giận.

 

Mẹ tôi sinh tôi không lâu thì cha tôi bị tai nạn khi nông, không thể có con nữa.

 

Ở làng quê, không có con trai là điều bị người ta chê.

 

Năm tôi 5 tuổi, tôi nhặt Giang Diễn, lúc đó sắp c//hế//t đói.

 

Cha tôi vui mừng khôn xiết, ngay lập tức quyết định nhận Giang Diễn chồng nuôi từ bé của tôi.

 

Sau này, Giang Diễn thi đỗ đại học, trở thành sinh viên đầu tiên của làng.

 

Cha tôi nhốt ta trong nhà, không cho đi nhập học.

 

"Cha cũng là đàn ông, đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, một khi nó ra đi, nó sẽ không quay lại đâu."

 

Tôi không tin, liều lĩnh lấy trộm giấy báo nhập học và đưa Giang Diễn đến bến xe trong đêm.

 

Người ta tôi ngốc, tôi vẫn bướng bỉnh tin rằng Giang Diễn nhất định sẽ trở về cưới tôi.

 

Những công việc nông nặng nhọc khiến đôi tay tôi đầy vết phồng rộp.

 

Đỉa trong ruộng hút máu đến mức chân tôi đầy những lỗ hở.

 

Tôi dồn hết sức lực, ngày ngày chờ Giang Diễn trở về.

 

Đến năm thứ tư, cuối cùng ta cũng trở về, là để chuyển hộ khẩu đi nơi khác.

 

Anh ta muốn ở lại thành phố và kết hôn với người khác.

 

Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt khinh bỉ mà Giang Diễn tôi sau khi chuyển hộ khẩu.

 

"Xuân Hoa, hỏi tại sao tôi không cưới ư?"

 

"Cô lại mình đi, nghĩ xứng với tôi sao?"

 

...

 

Trước mặt tôi, Giang Diễn vẫn đang lải nhải những lời quen thuộc.

 

"Tiểu Hoa, đợi thi đỗ đại học rồi, sẽ đưa em lên thành phố sống, cả đời này sẽ tốt với em."

 

Ánh mắt ghét bỏ của ta trong kiếp trước và vẻ mặt giả tạo lúc này chồng chéo lên nhau trong tâm trí tôi, khiến tôi bật lạnh.

 

Tôi không lời nào, quay đầu vào nhà, lấy cái cuốc lên và quất thẳng vào ta.

 

"Cút ngay khỏi đây!"

 

—-----------

 

Tôi ra tay rất mạnh, đánh đau lắm.

 

Những mối hận cũ tích tụ trong lòng cả đời, nay có cơ hội, tôi tự nhiên không nương tay, đánh ta kêu oai oái.

 

Cha mẹ tôi chỉ có mỗi mình tôi là con , trong nhà có gì tốt đều dành hết cho tôi.

 

Từ nhỏ tôi đã tròn trịa hơn các khác, lúc bé thì trông như một bức tranh Tết, khi lớn lên thì không còn xinh đẹp nữa.

 

Vì mập, tôi trở thành đối tượng bị đám con trai trong làng chế giễu.

 

Chúng bắt chước cách tôi đi đứng, rồi nhạo tôi béo đến mức chặn hết đường.

 

Giang Diễn luôn xuất hiện kịp lúc, đuổi chúng đi hết.

 

Tôi vốn tự ti, qua những lần ấy bảo vệ, tôi đã ta một cách mù quáng.

 

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, có khi nào đám trẻ đó đã ta xúi giục để bắt nạt tôi không?
 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...