Tôi cắt ngang lời ấy.
“Cô ấy muốn trả thù Châu Hạo, định ngủ với hết mấy người em của ta, không dám dùng ảnh đại diện của mình, sợ bị của họ phát hiện.”
“Nếu dùng ảnh đại diện của , khi phát hiện ra họ sẽ tìm đến chứ không phải ấy!”
Từ Na đột ngột ngẩng đầu tôi.
“Chẳng lẽ họ đã lên giường rồi?!”
Tôi gật đầu.
Từ Na ngẩn ngơ, ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt lúng túng và bối rối.
Một lúc sau, ấy đột ngột đứng dậy, muốn bỏ đi.
“Không , bây giờ tôi phải đi tìm Đồ Mạn Mạn, tôi phải hỏi ấy tại sao lại như !”
Tôi đứng dậy, giữ ấy lại: “Cô tìm ấy như chẳng có ích gì đâu, chi bằng nghĩ cách giải quyết vấn đề này đi.”
Từ Na nghĩ một lúc rồi lại ngồi xuống, cả người tỏ ra khó chịu và lo lắng.
“Hay là tôi tấn công trước, nhanh chóng rõ với mọi người trong nhóm?”
Tôi lắc đầu.
“Như thì chính lại tự rơi vào cái bẫy tự biện minh cho mình.”
Từ Na cạn lời.
“Vậy tôi phải gì đây? Đợi họ đến tìm tôi sao?”
Tôi ném cho ấy một đống ảnh.
“Yên tâm, có những bức ảnh này, họ không thể vu oan đâu.”
Từ Na cầm từng bức ảnh lên xem, mặt tối sầm, cực kỳ tức giận!
“Đã mà tôi vẫn đối xử tốt với ấy, lúc nào cũng nghĩ đến ấy khi có chuyện tốt, ai ngờ ấy lại muốn tôi vật thế mạng!”
Tôi không phản ứng gì.
“Giờ biết cũng không muộn, chuẩn bị sẵn sàng đi!”
“À đúng rồi, tôi còn có một chuyện nữa muốn với , La Kỳ và Khâu Trạch Vũ đều mắc bệnh truyền nhiễm, Đồ Mạn Mạn chắc cũng đã bị lây sau khi ngủ với họ, nhóm này chắc chắn đã nhiễm chéo nhau rồi.”
Từ Na tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, miệng há hốc như thể có thể nhét một quả trứng vào!
Khi ấy lấy lại tinh thần, bình tĩnh cảm ơn tôi rồi mang theo những bức ảnh rời đi.
Tối đó, Châu Hạo đột nhiên mời tôi đi bar, tôi đồng ý ngay lập tức.
Nhưng tôi không ngờ lại gặp phải Đồ Mạn Mạn.
Cô ấy đi cùng một người đàn ông, trông có vẻ lớn tuổi một chút, ngồi cạnh bàn của chúng tôi.
Khi thấy ấy, mấy người đàn ông trong bàn đều sững sờ.
Dù sao thì họ cũng từng ngủ với ấy, không thể nào giả vờ như không biết .
Đồ Mạn Mạn dường như cũng biết, cố cầm ly rượu đi tới, vẻ quyến rũ chào hỏi.
“Ồ, không phải là Châu công tử sao? Sao hôm nay lại không có người phụ nữ nào bên cạnh ?”
Châu Hạo vừa thấy ấy là nhớ ngay đến chuyện ấy mình buồn nôn.
Anh ta lạnh lùng ra một câu: “Cô có đàn ông đi cùng, chỉ có điều hắn già rồi thôi!”
Bạn thấy sao?