01.
“Nhược Vi, hôm nay là sinh nhật của mình, cậu sẽ đến nhà mình ăn mừng sinh nhật phải không?”
Lý Trinh Trinh hỏi tôi với vẻ mặt đầy mong đợi, trên mặt còn mang theo ý .
Cách đây mấy ngày ấy đã bắt đầu ghé vào tai tôi thì thầm, năm nay ấy sẽ tổ chức sinh nhật tại nhà, không mời thêm ai, chỉ có tôi và ấy tham gia.
Tính tôi lầm lì, chỉ thích ở một mình, vốn dĩ cũng chẳng có nhiều bè gì.
Mà tính cách của Lý Trinh Trinh thì hoàn toàn ngược lại, bất kể là ai ấy cũng có thể trò chuyện , còn có rất nhiều bè.
Kiếp trước khi nghe thấy ấy sẽ tổ chức sinh nhật với một mình tôi, tôi còn nghĩ sự tồn tại của mình đối với ấy rất đặc biệt, cho nên tôi đồng ý mà không hề nghĩ ngợi.
Thực tế thì tôi đúng là sự tồn tại rất đặc biệt trong lòng ấy, đặc biệt đến mức ấy đã đích thân đưa tôi lên giường bố của ấy và cầu xin tôi hãy sinh cho ấy một đứa em trai.
Nhớ lại những cảnh tượng kinh khủng đó, tôi nắm chặt tay thành nắm , móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.
Nhưng trên mặt tôi vẫn giữ nét bình tĩnh, từ từ mỉm : “Được á.”
Nghe thấy tôi đồng ý, Lý Trinh Trinh hài lòng vỗ vai tôi, thân thiết : “Vậy lúc đó gặp nhé, cậu nhất định phải đến đó nha.”
Nhìn bóng lưng ấy rời đi, tôi cúi đầu xuống mở lòng bàn tay ra, lặng lẽ tơ máu rỉ ra, trong đầu suy nghĩ quay cuồng, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Kiếp trước, tôi đã có suy nghĩ muốn đồng quy vu tận với bọn họ, dùng chất acid sulfuric ăn mòn từng tấc da tấc thịt của Lý Trinh Trinh và bố của ấy, khiến cho bọn họ chịu đựng sự tra tấn bị ăn mòn tới tận xương tủy, cho đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Sau khi giải quyết xong hai thứ dơ bẩn đó, tôi cũng kết liễu mạng sống của mình.
Nhân sinh của tôi đã bị họ hủy hoại.
Vốn dĩ tôi không muốn sống nữa, tôi cũng không yếu ớt đến thế. Người tôi thì phải ch một cách đau đớn trước, có như tôi mới có thể ch mà không hối tiếc .
Vậy lần này nên thế nào để “báo đáp” lại bọn họ đây?
02.
Tám giờ tối, tôi đúng giờ đến gõ cửa nhà Lý Trinh Trinh.
Lý Trinh Trinh vui vẻ bước ra mở cửa, vừa thấy tôi thì vui vẻ ra mặt, ôm chặt lấy tay tôi, kéo vào nhà.
“Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi! Mình đợi cậu lâu lắm rồi đó!”
Trong lúc đang chuyện, bố của Lý Trinh Trinh đi từ phòng ra ngoài.
“Bố ơi, đây là thân nhất của con, Lâm Nhược Vi. Bố thấy cậu ấy có xinh không?”
Lý Trinh Trinh cao giọng với ông ta như thể đang tranh công .
Ánh mắt của bố ấy dừng lại trên mặt tôi, cẩn thận đánh giá. Trong ánh mắt còn che giấu vẻ u tối khó nhận ra:
“Ừ, quả thật rất xinh đẹp.”
Lý Giang Hải tôi chằm chằm, nụ trên mặt không rõ ý tứ:
“Trinh Trinh, con phải tiếp đãi thật tốt đấy, biết chưa?”
Lý Trinh Trinh nháy mắt: “Dạ, con biết rồi ạ.”
Nghe cuộc đối thoại giữa hai bố con, tôi cố gắng hết sức để kiềm chế sự kích muốn gi ch bọn họ. Nếu để hai người này ch một cách dễ dàng như , chẳng phải là quá hời cho bọn họ rồi hay sao?
“Nhược Vi, mình có lấy loại rượu quý của bố mình ra này, tối nay chúng ta uống không say không về!”
Lý Giang Hải cũng lộ ra nụ bất đắc dĩ, mắng một câu: “Con bé này, thôi bỏ đi, hôm nay là sinh nhật con, quyền quyết định ở con hết, mở ra uống đi.”
Sau đó lại về phía tôi: “Nhược Vi, cháu cũng đừng câu nệ gì cả, tối nay đừng về, ngủ lại ở đây đi.”
Lý Giang Hải nhanh chóng rót rượu cho chúng tôi.
“Trinh Trinh, không phải tớ mua bánh kem rồi sao? Chúng mình ăn bánh trước đi, nếu không vứt đi lãng phí lắm.”
Tôi hai bố con trước mặt đang nôn nóng uống rượu, giả vờ như không có việc gì nhắc nhở.
Lý Trinh Trinh vỗ vỗ vào đầu: “Ôi trời, cậu mình này, vui quá ấy mà. Cậu ngồi xuống đi, để mình đi lấy ngay đây!”
Lý Giang Hải giữ Lý Trinh Trinh lại, dịu dàng: “Con ngồi đây với Nhược Vi đi, để bố đi lấy cho.”
Sau khi Lý Giang Hải vào phòng bếp, tôi bảo Lý Trinh Trinh cũng vào giúp ông ta như sẽ nhanh hơn.
Chờ đến khi cả hai người đã đi vào bếp rồi, tôi lấy lọ thuốc đã chuẩn bị từ trước ra đổ hết vào trong ly rượu của Lý Giang Hải và con của ông ta.
Ăn bánh xong, Lý Giang Hải uống hết sạch ly rượu trước, sau đó tôi khích lệ.
Tôi giả vờ không biết uống rượu, từ chối không uống.
Lý Giang Hải khuyên tôi thế nào cũng không .
Vì ông ta đã nháy mắt với Lý Trinh Trinh.
Sau đó Lý Trinh Trinh bắt đầu mời rượu tôi: “Nhược Vi à, hôm nay là sinh nhật của mình, cậu uống một chút đi, coi như là chúc mừng sinh nhật nha.”
“Mình cũng không biết uống rượu, hay là như này đi mình uống hết ly này, còn cậu uống một ngụm, không?”
“Nếu đã như rồi mà cậu còn không đồng ý thì có nghĩa là không coi mình là thân đâu đó.”
Nghe thấy thế, tôi miễn cưỡng gật đầu.
Sau đó lặng lẽ ấy uống hết một hơi ly rượu đã pha với thuốc.
Thứ mà tôi pha cho bọn họ là loại tốt, liều lượng lớn đến mức đừng là con người, ngay cả con trâu cũng có thể bị thuốc đó hạ gục trong tích tắc.
Uống rượu xong, hai bố con họ bắt đầu khuyên nhủ tôi.
Chỉ vừa mới khuyên nhủ vài câu, thì cả hai người bọn họ đều bắt đầu dần trở nên mơ màng.
Nhìn thấy dáng vẻ choáng váng của bọn họ, nụ trên mặt tôi càng trở nên rõ ràng hơn.
Chẳng bao lâu sau, hai người này hoàn toàn trở nên mất trí, cơ thể bị tác dụng của thuốc khống chế dữ dội, bắt đầu một cuộc chiến kích đầy cuồng nhiệt kéo dài ở phòng ăn.
03.
Bởi vì cảnh tượng trước mặt quá khó coi, khán giả xem trực tiếp như tôi đây thật sự không thể chịu nổi nữa, thế nên tôi lấy điện thoại di , đặt lên bàn và bắt đầu ghi hình.
Sau đó tôi lấy chiếc camera mini đã mang theo ra, cẩn thận lắp đặt nó ở những chỗ bí mật trong phòng khách, phòng ngủ.
Tôi biết Lý Trinh Trinh không phải con ruột của Lý Giang Hải, mà là con nuôi.
Còn Lý Giang Hải là loại mặt người dạ thú, từ lâu đã có ý đồ xấu xa với Lý Trinh Trinh duyên dáng kiều, nảy sinh ra ý nghĩ dơ bẩn nước phù sa không chảy ruộng ngoài.*
*những điều tốt đẹp không để cho người ngoài mà giữ cho riêng mình.
Dù sao cũng không phải là con ruột, ông ta còn nuôi lớn ấy nên báo đáp công ơn là việc nên đúng không?
Vậy thì tốt nhất là nên lấy thân báo đáp, sau đó thì sinh cho ông ta một đứa con trai mập mạp.
Cần gì phải vô cớ mang món hời này đùn đẩy cho kẻ khác chứ?
Sau khi Lý Trinh Trinh nhận ra ý nghĩ của Lý Giang Hải, thay vì tìm mọi cách để tự cứu lấy mình, thì ấy lại nảy ra một ý định độc ác hơn.
Cô ấy chọn cách đẩy tôi vào hố lửa.
Kẻ đi người sẽ tự khắc chính mình. Kiếp trước tôi đã khiến cặp đôi súc sinh này phải ch một cách đau đớn. Kiếp này, tôi chọn cách đối xử với người khác giống như cách bọn họ đã đối xử với tôi.
Nhìn camera đã lắp đặt xong, tôi thản nhiên nhếch môi. Lý Giang Hải vốn dĩ đã có ý đồ xấu xa với Lý Trinh Trinh, đây là lần đầu tiên, tôi tin chắc rằng sẽ sớm có lần thứ hai và thứ ba.
Đến lúc đó, những chiếc camera này sẽ phát huy công dụng rất lớn.
Lúc mọi thứ đã bố trí xong, Lý Trinh Trinh và bố ấy đã mệt mỏi kiệt sức, đang ôm chặt lấy nhau ngủ say.
Tôi đi đến lấy điện thoại di , sau đó bình tĩnh rời khỏi nhà bọn họ.
Ngày hôm sau tôi ngủ một giấc đến khi bản thân tự tỉnh dậy. Sau đó, tôi gọi điện cho Lý Trinh Trinh ấy không bắt máy, tôi cũng không ngạc nhiên.
Đêm qua hai người bọn họ đã vận cạn kiệt sức lực, chắc bây giờ có lẽ vẫn còn đang ôm nhau ngủ.
Vậy nên tôi đành gửi tin nhắn: [Trinh Trinh, thật sự xin lỗi cậu, tối qua tớ phải về trước vì có việc gấp. Lúc rời đi tớ thấy cậu và đều say cả rồi, chắc cậu quên lời tạm biệt của tớ rồi nhỉ? Đợi hôm nào tớ mời cậu đi ăn coi như tạ lỗi nha?]
Sau khi gửi tin nhắn, tôi ném điện thoại qua một bên, bắt đầu tập trung vào công việc của mình.
Mãi đến buổi chiều, điện thoại di của tôi mới reo lên.
Trên màn hình hiển thị người gọi đến là Lý Trinh Trinh.
04.
“Lâm Nhược Vi, hôm qua cậu về khi nào?”
Giọng của Lý Trinh Trinh khàn khàn và khô khốc, giọng điệu có hơi hùng hổ dọa nạt.
“Ngay sau khi hai người uống rượu đó. Cậu xem, cậu cũng thật là, biết rõ mình không uống mà còn cố chấp gì, mới uống một ly cậu đã thấy chóng mặt rồi. Ban đầu tớ muốn đỡ cậu vào phòng ngủ để nghỉ ngơi mà bố cậu không cho, muốn uống cùng cậu thêm hai ly nữa, bảo tớ cứ mặc kệ đi. Chú ấy thế nên tớ đành nghe theo thôi.”
Lý Trinh Trinh im lặng nghe tôi , hơi thở nặng nề và gấp gáp, tôi có thể nhận ra tâm trạng ấy tồi tệ đến mức nào.
Tôi im lặng tiếp: “Trinh Trinh, cậu không sao chứ? Tớ nghe thấy giọng cậu có vẻ không ổn cho lắm, có phải do tối qua cậu uống nhiều quá hay không? Lúc tớ rời đi thấy đang cho cậu uống rượu, tớ cũng khuyên ấy nên để cậu đi nghỉ ngơi sớm, ấy sốt ruột bảo tớ mau về nhanh lên. Trinh Trinh, cậu không giận tớ thật sao?”
Tôi hơi đánh lạc hướng ấy một chút, Lý Trinh Trinh quả nhiên đã cắn câu: “Ý cậu là, tối qua bố mình cố chuốc rượu cho mình sao?”
“Đúng rồi... Tớ cũng cảm thấy là . Hơn nữa ấy hình như không muốn cho tớ ở nhà cậu quá lâu. Trinh Trinh, cậu xem, có phải bố cậu không thích tớ không?”
Lý Trinh Trinh không trả lời tôi mà tự lẩm bẩm một mình: “Hóa ra là ông ta...”
Tôi biết, ấy đã tin rằng chuyện này là do Lý Giang Hải gài bẫy, khiến ấy mất đi sự trong trắng. Chấp nhận để tôi thay thế ấy, chỉ là Lý Giang Hải thuận nước đẩy thuyền, khiến cho ấy lơ là cảnh giác, thực tế thì mục tiêu của Lý Giang Hải vẫn chính là Lý Trinh Trinh.
Xảy ra chuyện tồi tệ như đủ để cho Lý Trinh Trinh mất hết hy vọng, đầu óc nào có minh mẫn bình thường nữa? Huống hồ những gì tôi đều hợp hợp lý, vốn dĩ Lý Giang Hải đã có ý đồ xấu xa với ấy, có lẽ nhân cơ hội này để gạo nấu thành cơm cũng không phải là không có khả năng.
“Vậy lúc cậu rời đi có thấy gì khác thường không?”
Lý Trinh Trinh oán hận hỏi.
“Tớ vừa ở công ty có việc gấp, bố cậu cứ liên tục thúc giục tớ rời đi. Lúc tớ đi thì thấy bố cậu đang cho cậu uống rượu.”
“Chỉ thế thôi à?”
“Nếu không thì sao chứ? Còn có điều gì khác mà tớ nên thấy à?”
Tôi giả vờ khó hiểu hỏi.
Hơi thở của Lý Trinh Trinh ngưng trệ, sau đó năng ậm ờ qua loa: “Không có gì, mình cúp máy trước đây.”
Cúp điện thoại, tâm trạng tôi rất tốt đi pha một tách trà, thoải mái nằm trên ghế sofa nghe nhạc.
Lý Trinh Trinh à, trò chơi đã chính thức bắt đầu rồi!
Bạn thấy sao?