Sự Trả Thù Không [...] – Chương 5

Khi đi ngang qua tôi, bà ta còn cố va mạnh vào người tôi.

Tiện thể cúi đầu, ghé tai tôi thì thầm: “Chu Tiểu Yến, lúc trẻ không đấu lại tôi, bây giờ già rồi càng không.

Bị đá lần hai, cảm giác thế nào hả?”

Vẻ mặt đắc ý của Triệu Vân Vân khiến tôi nhớ lại cái ngày bị đuổi ra khỏi nhà.

Tôi và mấy đứa con vừa cực khổ dọn dẹp căn nhà mới xong, đang chuẩn bị đi chợ nấu ăn thì Vương Chí Hùng dẫn Triệu Vân Vân về.

Cô ta thật trẻ trung, xinh đẹp, còn tôi thì mặc bộ đồ cũ kỹ, người đầy bụi bặm sau một buổi dọn dẹp mệt nhoài.

Vương Chí Hùng đuổi tôi và các con ra khỏi nhà.

Tôi chấp nhận ly hôn, không đồng ý tay trắng ra đi.

“Chị à, cái bụng của chị đúng là vô dụng, đẻ toàn con . Còn tôi, trong bụng là con trai đấy.”

“Nuôi con tốn tiền lắm, Chí Hùng, không đưa tiền cho cái bà già xấu xí này đâu!”

Vậy là Vương Chí Hùng bày mưu để tôi ra đi tay trắng.

Sau này khi tôi tìm ông ta để xin tiền cấp dưỡng,

Triệu Vân Vân vẫn giữ cái giọng kênh kiệu ấy:“Cấp dưỡng gì? Tiền của Chí Hùng là của tôi. Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của kìa, con thì học hành gì?”

Tôi van xin ta, chỉ mong một con đường sống cho mẹ con tôi.

Cô ta thì khinh bỉ đáp: “Đừng có chạm vào người tôi bằng đôi tay bẩn của . Bộ đồ tôi đang mặc là hàng hiệu đấy, mấy ngàn tệ một chiếc đấy biết không?”

Còn tôi, cần chưa đến năm trăm tệ… cũng không .

Vậy nên tôi và các con phải ngủ ở công viên, ăn đồ thừa người ta bỏ đi.

Nhưng tôi vẫn sống — sống cho thật tốt.

Tôi đứng Triệu Vân Vân ký tên, nhận giấy đăng ký kết hôn xong mới rời đi.

Triệu Vân Vân, chuỗi ngày huy hoàng của đến đây là hết rồi.

9

Sau khi tái hôn, Vương Chí Hùng lập tức rao bán đồng bạc cổ trên mạng.

Triệu Vân Vân thì liên tục đăng video và ảnh “khoe hạnh phúc” lên mạng xã hội.

Cuối cùng, đồng bạc đó bị đẩy giá lên đến sáu triệu tệ.

Hôm đó cũng chính là ngày Vương Chí Hùng giao hàng.

Còn tôi và các con đang đi du lịch nước ngoài.

Triệu Vân Vân không biết moi đâu ra số điện thoại của tôi, nhắn tin: “Chí Hùng sắp nhận sáu triệu rồi, không ngờ chứ? Cuối cùng thì vẫn là kẻ thua cuộc!”

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ chặn số.

Một người phụ nữ đáng thương chỉ biết gửi gắm vận mệnh vào đàn ông — không đáng để tôi lãng phí thêm một lời nào nữa.

Ngay lúc ấy, tôi nhận một tin nhắn khác. Tôi hiểu rồi.

Tôi và các con bắt đầu chuyến hành trình khám những nơi tôi chưa từng đặt chân tới.

Chúng tôi đến Paris ngắm tháp Eiffel,đến Bắc Cực săn cực quang,đến Thụy Sĩ thưởng ngoạn những khung cảnh như tranh vẽ.

Chuyến đi lần này khiến tôi bắt đầu hứng thú với tiếng Anh.

Tôi dự định khi trở về sẽ bắt đầu học.

Vừa xuống máy bay, về đến trước cửa nhà, tôi đã thấy một ông lão trạc bảy tám mươi tuổi lảo đảo chạy theo phía sau, miệng liên tục gọi:

“Tiểu Yến! Tiểu Yến, là đây, Chí Hùng đây mà!”

“Sao mới vài tháng không gặp mà ông đã già đi cả chục tuổi ? Còn Vân Vân của ông đâu, không chăm sóc nổi à?”

“Cô ta là đồ đàn bà đê tiện! Đồng bạc đó thật ra là hàng giả.

Hồi đó tôi chỉ dựng chuyện để dụ em tái hôn.

Ai ngờ bọn người đó lại thật sự muốn mua, tôi đành bán.

Kết quả là giao hàng giả, bị bọn chúng đánh cho một trận tơi tả!”

Thì ra là sau khi thấy Vương Chí Hùng không còn giá trị lợi dụng, Triệu Vân Vân đòi ly hôn.

Vương Chí Hùng không đồng ý, hai người bắt đầu cãi vã suốt ngày.

Ông ta bị chính con trai và vợ đánh đập liên tục.

Báo cảnh sát thì Vân Vân ông tự thương tích.

Cảnh sát chỉ có thể khuyên nhủ, vì đó là “chuyện trong nhà”.

Đến khi đám người đòi nợ xuất hiện, Triệu Vân Vân ôm con bỏ trốn, để lại Vương Chí Hùng bị đánh gãy chân.

Sau đó, ông bị Vân Vân đuổi ra khỏi nhà.

Không ai chăm sóc, bệnh nặng thêm, ông già đi trông thấy.

“Tiểu Yến… bây giờ mới hiểu, chỉ có em mới thật sự đối tốt với .

Anh vẫn muốn quay về sống cùng em và các con…”

Tôi quay đầu về phía sau — Triệu Vân Vân tóc tai rối bù, mặt mũi nhếch nhác:

“Nhưng mà… vợ của ông đang đứng ngay sau lưng kìa.

Tôi không muốn kẻ thứ ba đâu.”

Triệu Vân Vân nghe liền nổi giận, định lao lên đánh tôi: “Có phải và cái thằng hòa giải viên hôm trước thông đồng không hả?

Nếu không thì sao tôi lại ngu đến mức đi hốt cái lão già này chứ!”

Cô ta quay sang Vương Chí Hùng – người đã già sọm như bị hút cạn sức sống:

“Ông nghĩ tôi thật sự muốn tái hôn với ông à?

Ngày nào ngủ cạnh ông tôi cũng muốn ói! Toàn mùi hôi của ông già thối rữa!”

Nghe , không hiểu ông ta lấy sức ở đâu, Vương Chí Hùng lao vào vật lộn với Triệu Vân Vân.

Con trai của ta cũng xông tới “hỗ trợ”.

“Tiểu Cường! Con là con trai của ba mà, sao con cũng đánh ba?”

“Ông mà là ba tôi á? Ông tưởng mẹ tôi là cái bà Chu Tiểu Yến ngu ngốc kia chắc?”

Nghe câu này, Vương Chí Hùng như sụp đổ hoàn toàn.

Hóa ra suốt thời gian qua ông ta dồn hết tiền bạc cho hai mẹ con…

Mà đứa con trai đó lại không phải máu mủ của mình.

Cuối cùng, Vương Chí Hùng rút ra con dao cắt gỉ sét mới lượm bên đường, đâm thẳng vào cổ Triệu Vân Vân.

Tôi lập tức kéo các con tránh xa và gọi báo cảnh sát.

Triệu Vân Vân mất máu quá nhiều, ngất xỉu rồi tử vong.

Con trai ta thì đánh Vương Chí Hùng gần như sống dở chết dở.

Cảnh sát đến, tách hai người ra.

Trước kia, sau khi tái hôn, Triệu Vân Vân và Vương Chí Hùng còn lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho mẹ con ta.

Đáng tiếc là chẳng có tài sản gì, chỉ còn lại một đống nợ.

Con trai ta phải trốn chui trốn lủi, cuối cùng bị chủ nợ bắt , bán sang Myanmar.

Còn Vương Chí Hùng — dù bị đánh thừa sống thiếu chết, vẫn không chết.

Nhưng vì tội người, ông ta phải ngồi tù ba năm.

10

Tôi chuyển khoản 30.000 tệ cho người hòa giải, ấy đã hoàn trả lại.

“Bác Chu, thù lao này cháu không nhận đâu. Đây là việc cháu nên .”

Thực ra, người hòa giải là do tôi chủ tìm đến.

Khi biết Vương Chí Hùng muốn quay lại nhờ tôi “gánh nợ” cho mình, tôi đã quyết định biến bị thành chủ .

Tôi liên hệ người hòa giải, nhờ ta chủ liên lạc với Vương Chí Hùng.

Người hòa giải sau khi tìm ông ta, sẽ giúp tìm lại tôi, với điều kiện phải “diễn đúng kịch bản” để tạo hiệu ứng chương trình.

Vương Chí Hùng đồng ý ngay.

Người hòa giải thậm chí còn viết sẵn kịch bản, hứa rằng chắc chắn sẽ thành công.

Và thế là Vương Chí Hùng bước từng bước vào cái bẫy mà tôi đã chuẩn bị.

Còn đồng bạc đó — tất nhiên là đồ thật.

Con rể tôi trong ngành sưu tầm, đó là món đồ quý trong bộ sưu tập gia đình bên thông gia.

Người hòa giải thì với Vương Chí Hùng rằng đó chỉ là hàng giả mua ngoài chợ với vài chục tệ.

Trong lúc Vương Chí Hùng không để ý, con rể tôi đã đổi lại đồng giả, rồi sau đó đẩy sức nóng của buổi livestream lên cao nhất.

Người hòa giải tiếp tục liên hệ với vợ cũ của ông ta — Triệu Vân Vân.

Tất cả mọi chuyện sau đó đều diễn ra theo đúng kế hoạch.

Tôi thở hắt ra một hơi thật dài.

Bao nhiêu năm qua tôi bị chà đạp, bị bóc lột, không xem như một con người.

Vương Chí Hùng chính là cơn ác mộng trong cuộc đời tôi.

Tôi từng nghĩ đến ly hôn rất nhiều lần, ông ta luôn lấy con ra uy hiếp, bảo nếu tôi dám bỏ thì ông sẽ tụi nhỏ.

Mà chuyện gia đình thì cảnh sát cũng chẳng quản .

Tôi nhiều lần muốn chết, rồi vẫn gắng sống tiếp.

Sống đến khi mình chai lì.

Cuối cùng, Vương Chí Hùng phát đạt thì đá tôi ra như rác rưởi.

Sau này vì ông ta bệnh nặng, tuổi cao, nên đặc cách cho thi hành án ngoài trại.

Tôi sợ ông ta chết quá sớm, nên một mình đến thăm.

Vương Chí Hùng cảm lắm:

“Giờ mới hiểu ai mới thật lòng với mình… Tiểu Yến, kiếp sau nhất định sẽ đền đáp em.”

Ông ta thật sự là người quá ảo tưởng. Tôi không muốn để ông ta mơ mộng thêm nữa.

Tôi cúi xuống, thẳng vào mắt ông ta, rõ ràng:

“Lần này tôi đến, chỉ để với ông một chuyện:Sẽ không có ai tiễn ông về nơi cuối cùng đâu.

Các con tôi đều đã đổi sang họ Chu – họ của tôi.

Vương Chí Hùng, ông tuyệt hậu rồi! Ha ha ha ha!”

Nói xong, mặc kệ ông ta nổi điên sau lưng, tôi quay lưng bước đi.

Sau đó, tôi nghe ông ta lên cơn tai biến, phải đưa đi cấp cứu.

Một tháng sau, tôi tới bệnh viện thăm. Ông ta đã nằm liệt giường, toàn thân bất .

Thấy tôi, ông ta kích đến mức run lẩy bẩy, chỉ tay vào tôi mà không thành lời.

Tôi biết ông ta không sống bao lâu nữa, nên cũng yên tâm rời đi.

Không lâu sau, Vương Chí Hùng qua đời.

Tro cốt không ai nhận, cuối cùng bị vứt ở một bãi tha ma không tên.

Còn tôi — tôi vẫn còn tương lai phía trước.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...