3
Người hòa giải thấy liền quay sang mấy đứa con tôi đang đứng phía sau.
“Lúc đó ông ấy còn trẻ, sai lầm là chuyện thường . Vợ chồng cãi nhau là điều bình thường, mà ông Vương chắc chắn rất thương con cái, sinh tận bốn người con, ai cũng nuôi lớn tử tế cả.”
Nói rồi bước đến trước mặt con lớn của tôi và hỏi: “Bao nhiêu năm rồi không gặp bố, cháu có nhớ bố không?”
Tiểu Điềm – con lớn – điềm tĩnh trả lời: “Không.”
“Sao lại có người không nhớ bố mình chứ?” – người hòa giải bắt đầu áp lực.
Tôi giật lấy micro từ tay ông ta: “Muốn hỏi thì hỏi tôi đây này, đừng ép mấy đứa con tôi phải chịu uất ức.”
“Tại sao không nhớ à? Vương Chí Hùng chắc là rõ nhất. Chính ta không muốn có con .
Anh ta đem con mà tôi khổ sở sinh ra, cho đi vợ trẻ trong một gia đình ở quê!”
Rồi còn trơ tráo với tôi rằng, đã “tìm chỗ tốt cho con, nhà người ta có tiền, sau này nó sẽ ăn sung mặc sướng”.
Nhà đó đúng là có tiền thật… đứa con trai lại bị thiểu năng.
Chỉ vì không muốn nuôi con , sợ tốn kém, mà Vương Chí Hùng và mẹ chồng đã nhẫn tâm vứt bỏ con mình như .
Cuối cùng, tôi phải lê thân xác vừa mới phẫu thuật xong, liều mạng chạy đi giành lại con mình.
Người hòa giải vẫn chưa chịu buông, lần này chuyển ánh mắt sang con thứ hai của tôi.
Vương Chí Hùng cũng vội vàng đổi chủ đề: “Con lớn lúc đó là vì nhà nghèo, không có tiền nuôi nên tôi mới tìm cho nó một nhà giàu, đâu có gì sai? Với lại còn con thứ hai nữa, tôi từng cho nó tiền cứu mạng đấy! Chuyện đó không thể chối cãi đâu!”
Tôi còn chưa kịp ngăn lại thì con thứ hai đã tự bước ra, kéo ống quần lên để lộ chân giả.
“Ba à, đúng là ba có cho con 500 tệ tiền viện phí. Nhưng sao ba không kể luôn là cái chân này là do chính ba đánh gãy?”
Tôi vội ôm chặt lấy con út.
Con bé tội nghiệp của tôi – Nhạc Nhạc – là đứa thứ hai.
Lúc thấy không đem cho ai , mẹ chồng liền bắt cả hai đứa con tôi ở nhà việc, không cho đi học.
Khi Nhạc Nhạc ba tuổi, có một lần Vương Chí Hùng vừa đi về, còn chưa kịp uống đã chán, liền sai con bé đi mua thêm.
Trên đường đi, con bé lỡ mất hai tệ.
Vương Chí Hùng tức giận đến phát điên, đánh con bé một trận thừa sống thiếu chết, đánh đến mức gãy luôn chân.
Lúc đó tôi và Tiểu Điềm vừa từ ngoài ruộng về, thấy con bé nằm bất trên đất thì lập tức bế đi bệnh viện.
Trên đường đi, con bé còn đưa tay ra an ủi tôi:
“Mẹ ơi, con không đau đâu.”
Vì bỏ lỡ thời gian cấp cứu tốt nhất, chân của con bé không thể giữ lại, phải cắt bỏ.
“Tôi lúc đó là say rượu, lỡ tay đánh thôi. Mà trẻ con không nghe lời thì phải dạy, biết đâu nó giấu tiền chứ không phải mất? Lớn lên lại ăn trộm ăn cắp thì sao? Cũng tại không dạy con cho tốt! Tôi trả tiền viện phí rồi còn gì, việc gì phải nhớ dai thế, nhỏ nhen quá đáng!”
Đến cả người quay phim cũng bắt đầu sa sầm mặt, Vương Chí Hùng thì vẫn thấy mình chẳng có gì sai, tất cả là lỗi của người khác.
Người hòa giải cũng không dám hỏi đến đứa con thứ ba.
Thế mà con bé – An An – lại chủ lên tiếng.
“Ba tôi ghét tôi nhất. Vì có người , mang thai mà thèm chua là con , thèm cay là con trai. Lần đó ai cũng nghĩ mẹ chắc chắn sẽ sinh con trai. Ai ngờ lại là con nữa, ba tôi tức đến mức muốn tôi luôn.”
“Nhưng sợ người ta ông ấy độc ác, nên ông ấy trộm quần áo của một bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm trong bệnh viện mặc cho tôi, mong tôi bị lây bệnh mà chết.”
Giọng An An bình thản, tim tôi thì như thắt lại.
Lúc đó ai cũng con bé không sống nổi, tôi vẫn cố thử hết mọi cách. May mắn thay, con bé mạnh mẽ vượt qua .
Từ đó về sau, Vương Chí Hùng coi An An là điềm xui, chẳng đoái hoài đến nữa.
4
“Ông Vương à, như thế là ông sai thật rồi.
Những chuyện ông từng đã khiến con cái tổn thương sâu sắc.
Giờ nếu ông muốn tha thứ, thì phải cố gắng thật lòng xin lỗi các con.”
Vương Chí Hùng cũng tỏ ra biết điều, giả vờ tỏ vẻ hối lỗi: “Xin lỗi em… vợ à. Xin lỗi các con . Các con tha thứ cho ba không? Sau này ba sẽ thay đổi. Dù gì các con cũng là máu mủ ruột rà của ba mà.”
Người hòa giải cũng tiếp lời khuyên nhủ: “Người trong một nhà thì không nên để bụng lâu. Trước đây là ông Vương sai thật, người biết sai mà sửa thì không gì quý hơn. Mọi người cũng đừng chấp mấy chuyện nhỏ này quá.”
“Được thôi.”
Nghe tôi chịu nhượng một bước, người hòa giải cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ cần Vương Chí Hùng đúng tên ba đứa con và con trai của tôi, tôi sẽ tha thứ.”
“Cái này quá dễ mà! Ông Vương, chắc chắn ông nhớ hết chứ?”
Người hòa giải nghĩ đơn giản quá.
Hồi đó trong lòng Vương Chí Hùng chỉ có nhân ở ngoài, đến họp phụ huynh cho con một lần cũng chưa từng đi, thì sao nhớ nổi tên con mình?
Vương Chí Hùng há miệng, chỉ vào con lớn: “Vương… Vương Chiêu Đệ?”
Tôi bật lớn: “Vương Chí Hùng, đến con ruột của mình mà cũng không nhớ tên sao?”
Vương Chí Hùng cố gắng nghĩ cũng không ra, mím môi :“Biết là con mình là rồi, tên chẳng qua chỉ là ký hiệu thôi mà! Nhưng tôi nhớ tên thằng út nhé, Vương Hữu Tài!”
Người hòa giải lại tiếp tục tìm cách xoa dịu: “Ông Vương bị bệnh, trí nhớ kém cũng bình thường. Tình cảm ông ấy dành cho con cái vẫn còn nguyên. Đó, ông ấy còn nhớ tên con trai út kìa. Chắc hồi nhỏ ông rất thương thằng bé, đúng không? Anh Hữu Tài, con có muốn tiễn bố đoạn đường cuối không?”
Cậu con trai út nhắc tên bước ra, Vương Chí Hùng lại lập tức tránh ánh mắt của cậu.
“Nó không phải con tôi.”
Người hòa giải lập tức quay sang tôi đầy ngờ vực:“Bà Chu, chuyện này là sao? Ý là… con trai út là con bà với người khác à? Vậy thì cũng khó trách ông Vương đòi ly hôn… Có vẻ hai bên đều có lỗi, thôi thì coi như huề nhau đi.”
Con trai út không nhiều, lấy ra một tờ giấy xét nghiệm ADN đã ngả màu:
“Đây là kết quả xét nghiệm. Tự ông xem đi.”
Người hòa giải cầm tờ giấy, máy quay lia sát vào: “Kết quả cho thấy: Vương Chí Hùng và Vương Hữu Tài có quan hệ cha con! Vậy mà ông thằng bé không phải con ruột của mình?”
Cậu con trai cầm lại tờ giấy xét nghiệm, bình thản : “Vì lúc đó ông ta đã có bồ bên ngoài, và ả ta cũng đang mang thai.
Ông ta không muốn ly hôn phải chia tài sản cho mẹ tôi, nên mới cố phủi bỏ tôi, tôi không phải con ruột.”
Vương Chí Hùng thật độc ác.
Để bôi nhọ tôi, ông ta còn đến tận trường học của con trai.
Con tôi còn tưởng ba đến thăm.
Vậy mà ông ta giáng cho nó một cái tát ngã sõng soài dưới đất.
“Mày là đồ con hoang! Mày không phải con tao!”
Và từ đó, những lời đồn bắt đầu lan ra.
Vương Chí Hùng nhất quyết đòi ly hôn.
Thậm chí còn chuốc rượu cho tôi say, rồi nhốt tôi lại cùng một người đàn ông lạ mặt…
Ảnh nóng của tôi bị phát tán khắp nơi, con trai tôi bị bè ở trường lập, chế giễu.
Cuối cùng, Vương Chí Hùng còn bố thí cho tôi một lời:
“Chỉ cần đồng ý ly hôn, tôi sẽ trả tiền cấp dưỡng. Còn nếu không, tôi cứ kéo dài mãi, bộ dạng của chắc cũng không có tiền luật sư đâu nhỉ?”
Đúng , trong cuộc hôn nhân này, tôi chẳng khác gì một bông hoa cứ héo rũ dần theo thời gian, chỉ cần gió thổi nhẹ là tan vỡ.
Bạn thấy sao?