5
Tôi đi báo cảnh sát.
Nhưng khi đến đồn cảnh sát, ngồi kể lại sự việc.
Cảnh sát hỏi tôi, con có thể đến một lần không?
Tôi tôi sợ con tôi không chịu nổi.
Cảnh sát , về nhà chuyện với con , bảo con cung cấp bằng chứng bị x//âm t//ình dục.
Bốn từ "x//âm t//ình dục" thật khó nghe.
Nhưng cảnh sát dường như không cảm thấy .
Vị cảnh sát đó nhân chứng là người chứng kiến, vật chứng là dấu vết dịch thể lưu lại trên cơ thể hoặc quần áo...
Rồi cảnh sát lại thêm một loạt phương pháp thu thập chứng cứ khác, đến mức tôi không thể nghe nữa.
Tôi hỏi nhất thiết phải sao? Đó không phải là đang một lần nữa xé rách vết thương đau lòng đó ra sao?
Cảnh sát thở dài, tôi hiểu , nếu không có bằng chứng, chúng tôi không thể bắt giữ nghi phạm, chúng tôi cũng sợ đổ oan cho người lương thiện.
Tôi đáp người lương thiện cái gì? Tên s//úc vật đó đã con tôi! Làm sao mà là người lương thiện ?
Cảnh sát bình tĩnh lại, đây là đồn cảnh sát!
Tôi nếu con bị người ta nh//ục như thế! Anh thử bình tĩnh một lần cho tôi xem nào!
Bạn thấy sao?