Cô ta lại lườm tôi cái rõ to, hừ lạnh:
“Thấy tôi khen Tiểu Hồng trong nhóm đừng có mà ghen tỵ nhé. Người ta vừa xinh đẹp vừa tốt bụng hơn nhiều.”
Rồi ta tôi từ đầu tới chân:
“Chả trách kết hôn bao nhiêu năm vẫn chưa có con, ác độc như thì sao mà có thai nổi!”
Thấy tôi im lặng, ta lại nghiêng đầu chòng chọc:
“Câm rồi à? Hối hận rồi đúng không?”
“Nếu biết hối cải cũng không phải là không có cơ hội.” “Ngày mai phụ Tiểu Hồng trông ông cụ một buổi đi.”
“Cô…”
Thứ đáp lại Vương Lan là tiếng cửa đóng rầm và câu dứt khoát của tôi:
“Đồ thần kinh! Cô đúng là điên thật rồi.”
Vương Lan tức điên, đứng ngoài cửa chửi rủa suốt mười phút.
6.
Hôm sau là thứ Bảy.
Cả nhà Vương Lan – Lý Vi dắt cháu nội đi chơi, đem cái “mớ hỗn độn” ông cụ ném hết cho Lý Hồng gánh.
Chồng Lý Hồng thì ngán ngẩm, lỉnh ra ngoài chơi bài. Con trai cũng đi học thêm, trong nhà chỉ còn mỗi ta.
Thỉnh thoảng, tôi và chồng còn nghe thấy tiếng gào thét từ tầng dưới vọng lên:
“Ông lại ị ra quần nữa à?! Ông bị sao hả?!”
“Tôi mới thay xong mà!”
“Ông là người đấy à?! Đến cả phân tiểu còn không nhịn nổi?!”
Tội nghiệp ông cụ kia, chuyện cũng chẳng rõ ràng,
chỉ ú ớ lí nhí xin lỗi bằng giọng lắp bắp.
Tôi và chồng chỉ biết lắc đầu, đeo tai nghe xem phim.
Không ngờ chưa xem bao lâu, Lý Hồng đã mò lên tận cửa.
Cô ta xoa tay, đẩy ông cụ tới cửa nhà tôi rồi tít mắt chồng tôi:
“Anh Thẩm ơi, phiền hai người trông hộ chút không?”
“Tôi là phụ nữ, thật sự không chăm nổi nữa rồi.”
Tôi nhún vai:
“Nhà ai người nấy lo, ông cụ là ba nhà chị, chị nên tìm người nhà chị.”
Lý Hồng chẳng thèm liếc tôi lấy một cái, chỉ chăm chăm chồng tôi:
“Anh Thẩm, giúp một tay đi, bảo Lâm Mặc Mặc trông hộ chiều nay là .”
“Tối tôi đến đón về là xong.”
Cô ta chắp tay van xin, giọng đầy nịnh nọt:
“Anh Thẩm, phiền thật đấy.”
Thẩm Minh liếc ta một cái, lạnh nhạt buông mấy chữ:
“Liên quan quái gì đến tôi?”
Nụ trên mặt Lý Hồng cứng lại. Chưa kịp phản ứng, tôi đã kéo cửa định đóng lại.
Không ngờ Lý Hồng nhanh tay chặn cửa, mắt đỏ hoe, như muốn bốc lửa:
“Lâm Mặc Mặc! Cô quá rồi đấy!”
“Trước kia không phải cũng từng chăm ông ấy sao? Giờ bộ tịch cho ai xem hả?!”
“Rõ ràng đây là việc của , giờ tôi cả buổi rồi còn chưa vừa lòng?!”
Nghe tới đó, tôi không nhịn bật . Không hiểu cái căn hộ tôi đang ở có phải phong thủy xấu hay không, hàng xóm thì hết người này tới người khác… càng ngày càng quái đản.
“Cô cũng thần kinh không kém gì Vương Lan.” Tôi đẩy mạnh tay ta ra, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Không ngờ Lý Hồng mặt dày đến mức— trực tiếp để luôn ông cụ trước cửa nhà tôi!
Lúc đầu tôi với chồng không để ý.
Sau đó nghe tiếng lạ ngoài cửa, mở ra xem— Tốt thật, ông cụ lại ị tiếp…
Quần đã ướt sũng.
Ông cụ ấp úng gọi người tới thay bỉm cho mình, mắt rưng rưng đầy nước mắt.
“Không… bất hiếu… bất hiếu quá…” “Đến… đến ba ruột… cũng không thèm quan tâm…”
Hỏi kỹ chuyện trong nhà rốt cuộc xảy ra gì, ông chỉ lắc đầu, không chịu gì cả.
Tôi bất lực, đành đẩy ông cụ đến trước cửa nhà Vương Lan, rồi gọi điện báo cho ban quản lý tòa nhà.
Rất nhanh, nhân viên quản lý đến nơi, và đăng tin trong nhóm cư dân, còn @ thẳng Vương Lan:
【Ba chị đang nằm ở trước cửa, nhà không có ai sao? Không ai quan tâm đến ông ấy à?】
Lần này Vương Lan trả lời rất nhanh. Lại tiếp tục đóng vai nạn nhân, đổ hết trách nhiệm lên đầu Lý Hồng.
Chất vấn ta tại sao lại bỏ ông cụ ở trước cửa. Rõ ràng hôm qua đã hứa là sẽ chăm sóc trọn một ngày.
Lý Hồng bắt đầu cãi cọ, viết một loạt những tin nhắn không đầu không cuối, rồi quay sang @ tôi liên tục trong nhóm:
“Lâm Mặc Mặc, có ý gì hả?” “Không phải sẽ giúp tôi trông một chút sao? Sao lại đẩy ông ấy đến nhà chị Vương?” “Hại tôi bị chị ấy hiểu lầm rồi đấy!”
Tôi chỉ trả lời bằng một icon mặt :
“Tôi là tôi bận, chưa từng đồng ý với nhé.”
“Còn chuyện vô trách nhiệm đem ông cụ bỏ ngoài hành lang thì ai biết ?”
Cả nhóm lại dậy sóng lần nữa.
Hàng xóm bắt đầu chỉ trích Vương Lan và Lý Hồng. Ban quản lý thông báo đã đưa ông cụ xuống trung tâm quản lý khu.
Yêu cầu Vương Lan lập tức đến đón về.
Hai tiếng sau, nhà Vương Lan mới lết về. Dĩ nhiên, không thèm xuống trung tâm quản lý.
Mà là… đến thẳng nhà Lý Hồng.
Lý Hồng đành phải xuống đưa ông cụ về lại nhà mình.
Lần này, ta dứt khoát không chịu giao trả ông cụ cho Vương Lan nữa.
7.
“Chị Vương này, chuyện gì cũng phải cho rõ ràng.” “Chị hộ lý một ngày mất cả nghìn tệ, vợ tôi trông giúp một ngày lấy năm trăm, có gì mà quá đáng?”
Người là chồng của Lý Hồng – Triệu Cương.
Anh ta cầu Vương Lan phải trả tiền thì mới giao trả lại ông cụ.
Nhà Vương Lan lập tức phản đối, chống nạnh mắng chửi om sòm:
Bạn thấy sao?