【Đêm hôm đó, hàng xóm gõ cửa – nhà tôi tan cửa nát nhà】
Nửa đêm, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc”.
“Tiểu Mặc, mau mở cửa đi, ba tớ phát bệnh rồi, các cậu mau chở ông ấy đi bệnh viện với!”
Chồng tôi dụi mắt, định ngồi dậy ra mở cửa.
Tôi vội vàng kéo lại.
“Suỵt, đừng gì cả.”
Kiếp trước, vợ chồng tôi tốt bụng mở cửa, đưa ba cậu ta đi bệnh viện.
Chỉ vì hành ấy… nhà tan cửa nát.
1.
Chồng tôi ngái ngủ dụi mắt:
“Em sao ?”
“Ba cậu ta bệnh nặng, nhà họ không có xe, chúng ta nên giúp đưa đi.”
Tôi bật lạnh lùng:
“Nếu thực sự cấp cứu thì sao không gọi 120 luôn?”
“Đừng bật đèn, đừng lên tiếng, giả vờ như không có ai trong nhà.”
Chồng tôi dù không hiểu vẫn nghe lời tôi.
Anh gãi đầu, rồi lại nằm xuống.
“Tiểu Mặc, nếu ba cậu ta vì chậm trễ mà xảy ra chuyện, em có thấy áy náy không?”
Tôi lắc đầu, che giấu nỗi căm hận trong đáy mắt.
Áy náy?
Tuyệt đối không.
Ngoài kia vẫn tiếp tục gõ cửa không ngừng, không chịu bỏ cuộc.
Thậm chí còn thay phiên gọi vào điện thoại của cả hai vợ chồng.
May mà tôi đã để điện thoại ở chế độ im lặng từ trước.
Chồng tôi lúc này cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng:
“Lạ thật, gõ hai cái không ai trả lời thì thôi đi, sao cứ gõ mãi ?”
“Ba cậu ta đang bệnh nặng, không lo tìm xe, lại cứ chăm chăm gõ cửa nhà mình?”
Đúng , họ đã gõ gần mười phút rồi.
Tôi rón rén bước tới gần cửa, lắng nghe tĩnh bên ngoài.
“Mẹ kiếp, nhà nó không có ai, sao đây?”
Người nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
“Bên mày có tìm ai chưa?”
“Chưa.”
Người bên ngoài hít sâu một hơi:
“Xui xẻo thật, lúc quan trọng lại không tìm người, mau gọi 120 đi.”
“Giờ không thể để ông già chết .”
Tiếng bọn họ ngày một xa dần.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chạm phải ánh mắt kinh hoảng của chồng.
“Họ… họ định…”
Tôi gật đầu, nét mặt nghiêm trọng:
“Anh đoán đúng rồi đấy.”
Trước khi đi ngủ, chồng tôi vẫn lẩm bẩm không thôi:
“Sao họ lại là loại người như chứ? Sao lại như thế …”
“Chúng ta hàng xóm bao nhiêu năm, quan hệ tốt như .”
“Sao lại muốn vợ chồng mình cơ chứ…”
Tôi đưa tay bịt miệng :“Đừng nữa, ngủ đi.”
2.
Kiếp trước, vợ chồng tôi đã lập tức mở cửa…
Giúp họ đưa ông cụ đang thoi thóp lên xe. Cả đám người nhà ông ta liên tục giục chúng tôi ngồi ghế trước lái nhanh hơn.
Đến đèn đỏ thứ hai, chúng tôi đã tai nạn. Va quẹt với một chiếc xe bên cạnh.
May là chỉ va chạm nhẹ, không có chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng chỉ vì cú va đó… tai họa ập đến.
Khi đưa đến bệnh viện, ông cụ đã ngừng thở. Hai chị hàng xóm lập tức trở mặt.
Gào khóc ầm ĩ trong bệnh viện, mắng chúng tôi là hung thủ người. Nói chính chúng tôi tai nạn khiến ba họ thiệt mạng.
Vì cú va chạm, đầu sau của ông ấy đập vào ghế mà chết. Sau đầu đúng là có một vết thương.
Chúng tôi còn chưa kịp mở miệng, tài xế chiếc xe nhỏ kia đã nhảy ra chỉ điểm: “Tôi chứng! Họ cố tăng tốc đâm vào xe tôi!”
“Biết rõ trên xe có bệnh nhân mà còn cố ý như , đúng là độc ác!”
Trớ trêu thay, đoạn đường đó lại không có camera giám sát. Người chết trên xe chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà gánh tội.
Thế là, chúng tôi đành bồi thường theo cầu của họ. Nhưng họ vẫn chưa thấy đủ.
Cầm kết quả khám sức khỏe của ông cụ, họ kéo băng rôn đến cổng cơ quan của hai vợ chồng tôi loạn. Nói rằng ba họ đang dần hồi phục.
Nếu không phải vì chúng tôi, ông ấy chắc chắn không chết. Ba họ là trụ cột tinh thần cả nhà.
Giờ nhà tan nát, con cái khóc lóc không chịu đến trường.
Tất cả là lỗi của chúng tôi.
Chúng tôi là hung thủ người tội ác tày trời.
Họ ép chúng tôi phải tiếp tục chu cấp sinh hoạt phí và tiền nuôi con cho họ.
Họ như một cái hố đen không đáy, không ngừng hút máu.
Bồi thường xong đợt này, lại đến đợt khác.
Ngay cả chi phí nuôi con từ nhỏ đến khi trưởng thành cũng bắt chúng tôi chịu.
Chỉ cần vợ chồng tôi hơi tỏ ra không bằng lòng, Là họ lập tức giở chiêu khóc lóc, ăn vạ, đòi tự tử. Khiến chúng tôi không sống yên nổi.
Bạn thấy sao?