Ba tháng sau, A Ly cho tôi nghe về huống của bọn họ.
“Chị Thiến, sự ác độc của Tần Cường thực sự thú vị, cậu ấy chằm chằm vào gia đình Chu Phong, cậu ấy Chu Phong việc nặng nhọc ở công trường ngã gãy chân, nằm liệt giống như cha hắn, một nhà 2 người nằm liệt, chi phí đều dựa vào tiền hỗ trợ.”
“Bà m-ẹ chồng nhặt phế phẩm, còn thường xuyên bị bọn đòi nợ mắng chửi, dường như tinh thần càng ngày càng không bình thường.”
“Còn đứa nhỏ An An ngày nào cũng bị đánh, sau lại bà dì nhận nuôi, hiện tại vô cùng ngoan ngoãn, gì cũng sợ hãi rụt rè, bà dì thật lương thiện.”
A Ly tặc lưỡi.
“Còn Lâm Văn Hà đâu?” Tôi thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
“Cô ta là ảo nhất, Chu Phong ngã gãy chân, ta cầm tiền bồi thường chạy, Chu Phong liền tố cáo ta, ta trốn trốn tránh tránh, trốn trở về quê Tây Nam.”
A Ly hưng phấn .
“Sau đó?” Tôi khá tò mò.
“Khi trở về quê, ta gặp một người đàn ông Đông Nam Á đẹp trai. Đó là mùa xuân thứ hai của ta, nhanh ch-óng đi theo người đàn ông kia.”
A Ly không thể kìm nén nữa.
Tôi cũng chịu không nổi.
“Lâm Văn Hà bị lừa bán đến căn cứ kia, thực tàn khốc, ta hiện tại chắc hẳn đang điên cuồng gọi điện thoại lừa người khác, lừa tiền còn tốt, nếu không lừa thì xong rồi.
“Về sau sẽ còn bị bán second-hand trao tay, bán ta cho người khác như một món đồ chơi, thậm chí là nô lệ lấy m-á-u hoặc nội tạng, chậc, xong rồi xong rồi.”
A Ly cảm thấy có chút tàn nhẫn.
Tôi lại lần nữa nhấp một ngụm trà, không muốn nghĩ tới Lâm Văn Hà.
Cô ta gieo gió gặt bão, không đáng để thông cảm.
Nhưng cảnh của ta khiến cho tôi có chút đồng cảm.
Ở những góc tối ánh sáng không chiếu tới , có nhiều hoàn cảnh đáng thương cần cảm thông.
Như tôi lúc trước, như A Ly, hay như hàng vạn người cả đời không thoát ra .
Mấy năm nay tôi chỉ cân nhắc tới 2 việc, một là muốn gặp lại con , còn việc kia là…
“A Ly, tiền chúng ta lấy từ miền Bắc Myanmar cũng nên sử dụng rồi.” Tôi A Ly, thân phận hiện tại của tôi đã ổn thỏa, công ty cũng có thể coi như phát triển ổn định, giờ tôi có thể chút chuyện.
A Ly lập tức nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu.
“Đúng , nên sử dụng rồi, tuy rằng tiềm lực chúng ta có hạn, có thể cứu một người thoát khỏi bề khổ thì liền cứu một người, giống như chị Thiến đã cứu lấy em.”
“Đi thôi.” Tôi .
Chỉ hi vọng rằng sức lực bé nhỏ của chúng tôi có thể x-é toạc địa ng-ục đen tối, để ánh sáng yếu ớt chiếu vào.
HOÀN.
Bạn thấy sao?