Sự Trả Thù Của [...] – Chương 23

Năm tháng sau, Tần Cường tới thông báo tiến độ hoàn thiện của biệt thự.

“Chị Thiến, biệt thự đã xong, đồ nội thất đều đã mua mới.”

“Nhanh như ?” Tôi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, việc trang hoàng biệt thự cũng không phải là việc nhỏ, rất nhiều chỗ đều là lấy số năm để tính tiến độ.

“Chỉ cần chịu tiêu tiền, tự nhiên có thể rút ngắn thời gian.” Tần Cường .

Tôi giơ ngón tay cái lên, việc không tồi!

Ngày đó, tôi đưa Chu Nguyệt cùng Uyển Uyển bước vào biệt thự, Tần Cường đi theo.

Uyển Uyển bước vào tiểu khu liền cảm thấy khẩn trương, lôi kéo tay tôi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, ngẫu nhiên thấy bảo vệ cũng không dám nhiều.

Con bé bị ngược đãi nhiều năm, tâm lý sớm đã bị ảnh hưởng, gì cũng thật cẩn thận, càng không tới những nơi xa hoa như biệt thự này.

Tôi đau lòng mà ôm con vào lòng, hôn con.

“Uyển Uyển, về sau nơi này chính là nhà của con, đừng sợ.”

Uyển Uyển ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt co rụt lại, sợ tới mức lại trốn vào trong lồng ngực tội, dường như cảm thấy có điều gì không tốt.

Tôi nghiêng đầu liền thấy một nhà Chu Phong.

Cả nhà bọn họ già trẻ lớn bé x-á-ch túi lớn túi nhỏ, sắc mặt tối tăm, tinh thần uể oải, đang đi ra ngoài tiểu khu..

Chu Nguyệt kêu to: “Nhìn kìa, một đám s-ú-c sinh!”

Một đám s-ú-c sinh liền thấy chúng tôi.

Sắc mặt Chu Phong cùng Lâm Văn Hà trắng nhợt, tất nhiên rất sợ tôi, bọn họ hoàn toàn không dám mắng tôi.

Bà già lại không sợ ch-ếc, ném hành lý xuống xông tới mắng tôi: “Lục Thiến, rốt cuộc cũng đã tìm thấy mày, mày có còn là người hay không?”

“Mày Chu Phong cùng Văn Hà mất việc! Còn phong sát bọn họ trong ngành, chúng nó một chút tiền cũng không kiếm , khoản vay mua nhà đều không trả !”

Bà ta lên, cả người phát run.

Lão già cũng đẩy xe lăn lại đây, chỉ vào tôi mà mắng: “Còn có loại con dâu như sao? Chúng tao già như mà mày còn muốn chúng tao phải chịu khổ chịu nạn!”

“Trong nhà khoản vay mua nhà, mua xe toàn bộ đều quá hạn. Chu Phong cùng Văn Hà còn bị đồng nghiệp kỳ thị nhục mạ, không tìm công việc… Khụ khụ khụ, mày tao tức ch-ếc, mày không phải là người!”

Hai lão s-ú-c sinh mắng thật sự thống khoái.

Chu Nguyệt chửi: “Xứng đáng, nghiệp của nhà các người, ha ha ta cho các người, Thiến Thiến giá trị con người lên tới cả trăm triệu, các người có phải rất thèm muốn không?! Còn có, tiền tài của Thiến Thiến đều để lại cho Uyển Uyển, “ngôi vị hoàng đế” trong nhà các ngươi là do con thừa kế!”

Chu Nguyệt như đổ thêm dầu vào lửa.

Hai lão s-ú-c sinh kia thiếu chút nữa là ngất xỉu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...