Sự Trả Thù Của [...] – Chương 2

“Uyển Uyển sao?" Giọng tôi chua xót vang lên, vừa mở miệng đã thấy nước mắt đã lăn dài.

Trong cửa truyền đến thanh âm nghi hoặc: "Cô biết con sao? Cô là ai ?"

“M-ẹ là m-ẹ con..." Bốn chữ nặng nề biết bao, đến nỗi tay chân tôi dường như phát run, nước mắt chảy dài.

“M-ẹ con?” Ngữ điệu của Uyển Uyển thay đổi, con bé không dám tin lại vô cùng chờ mong, cẩn thận mở cửa ra.

Lúc tôi rời đi con bé mới có hai tuổi thôi, lúc đó con bé mới cao tới đầu gối tôi, nay con bé đã chín tuổi thì chắc hẳn con bé sẽ lớn lên thành bộ dáng duyên dáng kiều.

Tôi vô cùng kích , xuyên qua khe cửa mà con của tôi.

Bốn mắt nhau, con bé mê mang mà khẩn trương, tôi lại đơ người ra.

Uyển Uyển của tôi sao lại gầy như ?

Chín tuổi cao chưa tới 1 mét, đầu tóc bù xù, gương mặt vì lạnh mà đỏ bừng, làn da nứt nẻ, bàn tay nhăn nheo, thân hình nhỏ bé lọt thỏm trong chiếc áo khoác ngoài, càng thể hiện sự suy nhược.

Đây là Uyển Uyển?

So với ăn mày trên đường còn không bằng!!

Tôi không thể tin , môi nhịn không mà run lên, trong lòng đau như dao cứa, tôi phải nghiến chặt răng.

Chồng tôi nuôi con như thế này sao?

“M-ẹ?” Uyển Uyển tôi, ánh mắt mờ mịt cùng bất an.

Tôi lau đi nước mắt, hết sức đè nén cảm của mình lại.

“Là m-ẹ đây, m-ẹ tên là Lục Phiến, con tên là Chu Uyển, cha con tên là Chu Phong, con cùng gia đình bà nội ở đây có phải không?” Tôi gượng ép nở một nụ tươi hỏi.

Uyển Uyển ngơ ngẩn mà tôi, khóe môi nứt nẻ không tự giác mà mấp máy, đôi mắt to tròn liền đỏ hoe, tôi đẩy cửa ra ôm lấy con , ôm lấy bảy năm nhớ thương trong lòng.

Uyển Uyển, nếu không có con, m-ẹ sống không tới tận bây giờ.

Tôi bật khóc, Uyển Uyển cũng gào khóc, con đến giờ mới biết mình có m-ẹ, chỉ là m-ẹ đã mất tích bảy năm.

Chúng tôi ôm nhau khóc cả nửa ngày, đến khi ngoài cửa một trận gió lạnh thổi tới, tôi lúc này mới phát hiện Uyển Uyển đeo một đôi tất trắng ướt đẫm không hợp với đôi dép lê.

Tôi sờ đến bàn chân của con mà chân con tôi lại lạnh giống như lúc tôi ở Myanmar .

“Uyển Uyển, chân của con sao lại ướt như ?” Tôi đau lòng hỏi con .

“Con..con đang giặt quần áo,…đúng rồi, con phải giặt quần áo, lát nữa bà nội sẽ trở về, con phải giặt cho xong.” Sắc mặt Uyển Uyển trở nên trắng bệch, muốn chạy nhanh lên lầu để giặt quần áo.

Có thể ra con cực kì sợ bà nội, cũng chính là m-ẹ chồng của tôi.

Trái tim tôi dường như bị ai bóp nghẹt, nghiến răng nghiến lợi.

M-ẹ chồng kia, cái loại người không bằng súc vật, tra tấn tôi nhiều năm như , giờ tôi mất tích lại tra tấn con của tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...