Buổi tối tôi trở lại khách sạn, chị họ Chu Nguyệt đưa con tôi tới đây chơi.
Con vừa thấy tôi, liền nhào vào trong lòng tôi, đôi mắt lại đỏ lên, lúc này chưa tách ra bao lâu đâu.
“Uyển Uyển, m-ẹ mua căn phòng lớn, trang trí đẹp rồi đưa con vào ở, về sau con chính là tiểu công chúa!” Tôi vuốt tóc Uyển Uyển.
“Ở nơi nào cũng , chỉ cần ở cùng m-ẹ là tốt rồi.” Uyển Uyển tất nhiên không có khái niệm gì về biệt thự lớn, con bé chỉ mong muốn ở cùng m-ẹ.
Chu Nguyệt ở một bên trộm lau nước mắt, sau đó di của chị vang lên, vừa liền thấy là Chu Phong gọi video tới.
“Thiến Thiến, Chu Phong lại gọi tới nữa, tiếp không?” Chu Nguyệt c-ắ-n răng.
Tôi gật đầu: “Chị đưa Uyển Uyển đi dạo phố, để em nghe.”
Chu Nguyệt đưa Uyển Uyển ra ngoài.
Tôi ấn vào cuộc gọi video.
Chu Phong, Lâm Văn Hà, cha m-ẹ chồng, An An, tất cả đều ở đó, mặt bà m-ẹ chồng đối diện màn hình.
“Tiểu Thiến đấy à, ha ha, đang ăn cơm chiều sao?” Bà ta nhiệt mở miệng .
Chu Phong cùng Lâm Văn Hà cũng nở một nụ giả tạo.
Cha chồng cũng , còn kêu An An gọi tôi là “Dì”.
An An nhấp miệng, không nguyện mà gọi một tiếng “Dì”.
“M-ẹ An An đã ch-ếc sao? Làm sao đột nhiên lại nhận tôi là dì?” Tôi thiện chí dò hỏi.
Sắc mặt đám người hoàn toàn toàn thay đổi.
An An khoa tay múa chân, giơ ngón giữa: “M-ẹ mới ch-ếc, đồ đàn bà xui xẻo!”
“Bà nội mày chính là m-ẹ tao, bà ta tốt nhất nên ch-ếc đi.” Tôi gật đầu, bà ta đúng là không nên ch-ếc tử tế!
Bà m-ẹ chồng không chịu , vội vàng hít sâu.
Chu Phong trầm giọng: “Đủ rồi Lục Thiến, tôi biết oán hận tôi, năm đó vô duyên vô cớ mà mất tích, tôi cũng không có cách nào chờ trở về, tôi cũng nên có một đứa con trai tránh cho tuyệt hậu đúng không?”
“Đừng nhiều lời, các người rốt cuộc muốn gì?” Tôi cảm thấy rất phiền.
Lâm Văn Hà miễn cưỡng : “Lục Thiến, tới miền Bắc Myanmar ăn sao? Biệt thự cũng mua , chắc là kiếm không ít nhỉ?”
“Đương nhiên, kiếm lời hơn 1 tỷ.”
“Hả……” Tất cả đều thay đổi sắc mặt, khó có thể tin .
M-ẹ chồng nhiệt , vẫy tay với tôi: “Tiểu Thiến, con mau về nhà đi, trước kia đều là hiểu lầm, bây giờ con trở về, m-ẹ bảo đảm đối đãi với con như con ruột thịt”.
“Con dâu ngoan, ba không cần ngươi hầu hạ, ba có thể tự mình lo liệu.” Cha chồng cũng mở miệng, xoay qua tôi.
Sắc mặt Chu Phong thay đổi không ngừng, tôi rồi lại quay qua Lâm Văn Hà.
Lâm Văn Hà lại lần nữa hỏi tôi: “Thật sự kiếm lời hơn 1 tỷ? Sao có thể?”
“Không tin thì thôi, hiện tại tôi không giữ tiền.”
“Không giữ tiền? Vậy tiền ở đâu!” Mấy người họ khẩn trương, chằm chằm vào tôi.
“Mua biệt thự, số còn dư đều quyên góp cho miền núi, số tiền đó tôi muốn dùng để quyên góp.” Tôi đương nhiên .
Bà m-ẹ chồng vỗ đùi: “Con thật hồ đồ…Con xem.. An An cũng coi như một nửa con trai của con, tốt xấu gì con cũng phải cho thằng bé chút chứ.”
Ha..ha..ha.
An An coi như là một nửa con trai của tôi?
Bạn thấy sao?