Sự Trả Thù Của [...] – Chương 17

Hoa Hồng Loan không hổ là khu nhà ở xa hoa nhất, từ xa lại những những tòa nhà cao tầng cứ san sát nối tiếp nhau, từng tòa biệt thự ba mặt bao quanh, mà cuối cùng một mặt là dòng sông chảy qua.

Biệt thự ven sông cũng không tồi.

Tôi đi theo Tần Cường để ngắm biệt thự, đánh giá một chút hoàn cảnh của tiểu khu, tôi cũng hài lòng, Uyển Uyển chắc là sẽ thích chỗ này đây.

Đang chờ mong hình ảnh Uyển Uyển vui vẻ thì một tiếng to truyền đến: “Lục Thiến? Cô sao lại ở chỗ này!”

Tôi quay đầu thì thấy đây không phải Chu Phong thì còn là ai nữa?

Hắn một tay nắm tay Lâm Văn Hà một tay kéo con trai, phía sau có m-ẹ chồng đi theo.

Bố chồng không thấy đi cùng chắc là do chân cẳng đi lại không tiện.

“Lục Thiến, tới đây gì?” Lâm Văn Hà vuốt tóc, ánh mắt che giấu vẻ châm biếm.

Bà ta mắng to: “Thấy mày thật đen đủi, Hoa Hồng Loan là nơi mà mày có thể tới sao? Cút ngay!”

Bà ta từ trước đến nay thấy danh lợi là sáng mắt lên, con trai của mình mua phòng ở Hoa Hồng Loan, bà ta chắc là kiêu ngạo đến hỏng rồi.

Tần Cường sắc mặt trở nên u ám, bàn tay đã đút tay vào túi cầm lấy lưỡi dao.

Tôi kéo cánh tay Tần Cường một cái, cậu ấy mới ý thức đây là trong nước, nhẹ nhàng rút tay ra, khôi phục bộ dáng lịch sự nhã nhặn

“Tôi tới xem nhà của tôi.” Tôi bình tĩnh trả lời.

Lâm Văn Hà xì một tiếng, con trai của ta là An An chỉ vào tôi nhạo: “Cười ch-ếc rồi, mua không nổi, ba , trở lại cũng lưu lạc đầu đường xó chợ, nhà của chúng ta không cần , chỉ có thể ngủ dưới gầm cầu, lêu lêu lêu!”

Tôi cúi xuống nó.

Nó rõ ràng chỉ mới năm tuổi, phải là thời điểm ngây thơ nhất mà lại lớn lên như , vẻ mặt dữ tợn cùng với chiếc mũi tẹt, còn có dùng mắt thường có thể thấy hơi thở của đứa trẻ hư hỏng trên người nó, thật là cho người khác buồn nôn.

“Con về sau sẽ ở dưới gầm cầu, cùng ba m-ẹ con, à còn thêm ông bà nội con nữa.” Khoé miệng tôi nhếch lên một chút.

An An tức muốn hộc m-á-u, vung tay của Lâm Văn Hà ra: “M-ẹ, đánh ta, đánh ch-ếc ta!”

Sắc mặt Lâm Văn Hà dần trở nên khó coi, nhíu mày quát lớn: “Lục Thiến, chấp nhặt với một đứa nhỏ gì? Nó còn nhỏ có biết cái gì đâu?”

“Tôi không chỉ muốn chấp nhặt với nó mà tôi còn ước gì nó ch-ếc nữa.” Tôi càng thêm ác độc.

Bà m-ẹ chồng xông tới muốn đánh tôi: “Loại đàn bà đáng ch-ếc, tao x-é rách miệng mày! Có phải mày không cam lòng vì chồng bị người khác đoạt mất nên mới cố ý tới đây những lời ghê tởm đúng không.”

Chu Phong cũng mắng tôi: “Lục Thiến, xem còn giống người bình thường không? Xem ra đi Myanmar khiến đầu óc đều bị hỏng rồi.”

“Các người không đi Myanmar không phải đầu óc cũng hỏng rồi sao?” Tôi .

Bà ta càng nổi giận, càng giống như lợn rừng mà chạy về phía tôi chưa đến đã bị Tần Cường dùng chân đạp trở về.

Bà ta ngã lăn xuống đất, đau đớn kêu gào thảm thiết: “Đánh người đánh người, mau tới đây!”

Bà ta bắt đầu ăn vạ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...