“Chu Nguyệt, đây là truyện nhà chúng tôi, không có quan hệ gì với !” Bà ta tức muốn hộc m-á-u, mắng Chu Nguyệt.
Chu Nguyệt mắng lại: “Bà lão ch-ếc tiệt, bà ăn c.u.t đi, cả đời này bà chỉ xứng ăn sh-it, còn muốn Thiến Thiến trở về hầu hạ bà?
Hay là túc trực bên linh cữu của bà thì còn xem x-ét, xin hỏi chừng nào thì bà ch-ếc ?”
Bà ta bị mắng đến mặt tái xanh.
Chu Phong giận tím mặt, đột nhiên đập bàn, phía sau hắn xuất hiện một người phụ nữ, ý bảo hắn bình tĩnh.
Trong nháy mắt ánh mắt tôi lạnh như băng.
Là Lâm Văn Hà.
Cô ta rốt cuộc cũng thò đầu ra.
Bảy năm không gặp, ta thay đổi rất nhiều, không còn nét ngây ngô của năm đó, nhiều hơn vài phần thành thục.
Tôi chằm chằm vào ta
Cô ta cũng tôi, tiếp theo sụt sịt mũi với đôi mắt phiếm hồng.
“Lục Thiến…Cậu rốt cuộc đã trở lại, tớ xin lỗi, tớ không nghĩ tới tớ không ngờ người quen tớ lại là kẻ lừa đảo, lúc trước cậu đột nhiên mất tích, người quen của tớ còn chưa từng thấy cậu.”
Lâm Văn Hà không phải trà xanh, kỹ thuật diễn rất đỉnh.
Chu Phong lập tức ôm ta vào lòng mà an ủi: “Văn Hà, không trách em, em cũng là người bị , đều do Lục Thiến quá ngu, thế tin tưởng tới miền bắc Myanmar có thể kiếm tiền.”
"M-ẹ đoán ta không tới Myanmar, nửa đường bỏ trốn cùng thằng đàn ông khác, lừa gạt chúng ta là đi kiếm tiền!” Bà m-ẹ bổ sung, hùng hùng hổ hổ.
Chu Nguyệt nhịn không , lại muốn mắng.
Tôi ngăn chị ấy lại, chăm Lâm Văn Hà đang nước mắt cá sấu.
Cô ta trộm tôi, vẻ mặt giả vờ áy náy.
Ta “chậc chậc” hai tiếng: “Lâm Văn Hà, hình như đã rất lâu chưa liên lạc với người quen ở Myanmar nhỉ?”
Lâm Văn Hà sửng sốt: “Cái gì?”
“Cô không thắc mắc vì sao hắn biến mất không tiếng ? Đã hai năm không còn liên hệ với ?” Tôi lạnh.
“Cậu… Sao cậu lại biết?” Lâm Văn Hà kinh hãi.
“Bởi vì hai năm trước, tôi đã gi-ếc hắn.” Tôi thoải mái mà .
Hai năm trước, tôi đã đi theo thủ lĩnh ba tháng, có một chút quyền lực, lập tức không chút do dự gi-ếc gã nam nhân đáng ch-ếc kia.
“Gi-ếc? Cậu cái gì ?” Lâm Văn Hà căn bản không tin.
Bạn thấy sao?