Vừa đúng lúc, Chu Phong gọi video cho Chu Nguyệt.
Chu Nguyệt mắng một tiếng, click mở.
Ngay lập tức, gương mặt bức bách của Chu Phong đập vào mắt tôi, ngồi bên cạnh hắn là m-ẹ chồng, trong phòng còn có âm thanh của một bé trai.
Chu Phong hiện tại đã bình tĩnh, không còn đái ra quần.
Hắn căng thẳng, mở mồm : “Lục Thiến, hay thật, tìm xã hội đen tới dọa nạt chúng tôi, tốn bao nhiêu tiền? Thật là lợi đó.”
Ngày hôm qua còn sợ đái ra quần, hôm nay liền dám giở giọng trào phúng.
“Vậy sao chưa báo cảnh sát? Có phải sợ cảnh sát biết sự thật các người ngược đãi Uyển Uyển không?” Tôi châm biếm.
Chu Phong sắc mặt cứng đờ, câm như hến.
M-ẹ chồng ngồi bên cạnh rõ ràng muốn mắng chửi, lại dùng giọng điệu giả tạo ôn tồn: “Lục Thiến, con cũng thật là, trở về liền đánh người, không thể như biết không? Nhưng m-ẹ cũng không trách con, m-ẹ cũng có cái sai..”
Tôi nhướng mày, cợt: “Sao lại không thể như , tôi muốn đánh cho đầu óc bà sáng ra?”
Bà ta có chút xấu hổ, ánh mắt tràn đầy oán độc.
Nhưng giọng điệu bà ta vẫn ôn tồn như cũ: “Lục Thiến, con trở về thật tốt, chúng ta thương lượng một đêm, vẫn là quyết định tha thứ cho con, con rốt cuộc cũng từng là con dâu của chúng ta…”
Có ý gì.
Tôi tiếp tục nghe, xem bà ta đang tính toán điều gì.
“Lục Thiến, con mang Uyển Uyển trở về đi, m-ẹ vẫn là nhận con, về sau con sống cùng chúng ta, chúng ta là người thân.” Bà bà quan sát sắc mặt tôi.
Tôi chằm chằm Chu Phong: “Nói đi, m-ẹ có phải bị tôi đánh cho bại não rồi không?”
“Lục Thiến, đừng quá đáng!” Chu Phong lập tức đen mặt.
Bà m-ẹ chồng ngăn hắn lại, tôi : “Lục Thiến, sự là như này, Chu Phong và Văn Hà mua nhà mới, muốn dọn ra ở riêng. Bọn họ năng lực tốt, công ty coi trọng, tiền đồ vô lượng,...”
Bà ta đến kiêu ngạo, có vẻ rất hài lòng với con dâu mới Văn Hà kia.
“Cho nên?”
“Cho nên con vẫn có thể tới sống cùng chúng ta, chúng ta vẫn nhận con là người thân, Chu Phong tuy rằng tái hôn, cũng không phải người tuyệt , nó cũng nguyện ý nuôi con cùng Uyển Uyển. Mọi chuyện hôm qua xóa bỏ toàn bộ, ai cũng có cái sai…”
Tôi nghe thấy liền .
Thì ra là Chu Phong cùng Lâm Văn Hà muốn dọn đi rồi, về sau bà ta và ông bố sống nương tựa lẫn nhau.
Một bên là bà lão không muốn việc, một bên là người già tàn tật, mong muốn có con dâu hầu hạ.
“Không có não ai bị tắc mạch m-á-u mười năm đâu, tôi còn không nghĩ ra biện pháp này.” Tôi ha hả, chuyện này quả thực quá buồn .
Chu Nguyệt nhịn không chửi ầm lên: “Đám tạp chủng các người, muốn lừa Thiến Thiến trở về bảo mẫu? Con m-ẹ nó, bà là cái loại cái gì cũng không chịu , kia là cái lão già ch-ếc tiệt nằm liệt, Thiến Thiến trở về chắc chắn sẽ mệt ch-ếc!”
Đúng , tôi trở về khẳng định sẽ mệt ch-ếc.
Bà m-ẹ chồng này, quả thực là tôi chưa từng ai mặt dày vô sỉ đến .
Bạn thấy sao?