Trở về từ miền Bắc Myanmar, ngoài trời gió lạnh gào thét, nước đóng thành băng.
Mùa đông năm nay đặc biệt giá rét, trong lòng tôi vẫn cảm thấy ấm áp, cơ thể bởi vì quá mức kích mà run lên.
Tôi về rồi đây.
Xa cách bảy năm, cuối cùng cũng trở về cố hương!
Tôi đứng dưới tòa nhà cũ quen thuộc, xung quanh là đường phố cũ nát cùng những chiếc xe máy bày biện lộn xộn.
Nơi này vẫn không có gì thay đổi.
Tôi thở phào một hơi, tiến đến gõ cửa.
Cuối cùng tôi đã tự cứu lấy chính mình! Trên tầng hai truyền đến tiếng bước chân.
Có người chạy xuống, cách cánh cửa sắt mà rụt rè hỏi: "Ai ?" Giọng non nớt cùng với giọng điệu khẩn trương.
Tôi sững người một lúc, tim tôi đau nhói, hốc mắt đỏ lên thiếu chút nữa đã rơi lệ.
Ngoại trừ con của tôi, còn có thể là ai nữa?
Tôi còn nhớ, tôi đã bị bố m-ẹ chồng phạm, đánh đập và đuổi ra khỏi nhà một cách tàn nhẫn sau khi tôi mua cho con bé một chiếc bánh nhỏ chỉ có 5 nhân dân tệ. Họ cho rằng tôi không sinh con trai mà chỉ biết cho con tiêu tiền của họ.
"Một xu cũng không kiếm , còn không biết xấu hổ mà lấy tiền mua bánh cho con , có cút ra ngoài kiếm tiền hay không!"
Bọn họ đã như .
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, một mình tôi hầu hạ cha m-ẹ chồng, hầu hạ chồng, còn chăm sóc con có bao nhiêu khổ cực.
Mọi chuyện trong nhà đã hành hạ tôi tàn tạ đến mức không còn giống người nữa, tôi sao còn có năng lực để đi kiếm tiền?
Tôi đã hết lần này đến lần khác chịu đựng, hết lần này đến lần khác phục tùng, cuối cùng họ vẫn không thông cảm cho tôi.
Không đúng, bọn họ có thể hiểu, bọn họ biết tôi mệt mỏi, bọn họ vẫn không hài lòng.
Tôi vẫn nhớ sau khi điện thoại di của tôi bị tịch thu khi tôi đến miền bắc Myanmar, mấy người đàn ông cao lớn ấn tôi xuống nước khiến tôi hít thở không thông, hỏi tôi có nghe lời hay không.
Cũng còn nhớ rõ đêm khuya sau khi tôi chạy trốn bị bắt trở về, ba con ch-ó đói c-ắ-n x-é tôi không ra hình người,xung quanh tất cả đều là tiếng thích chí.
Tôi thậm chí còn nhớ mình đã bị ném vào chuồng lợn cả tháng trời khi mắc lỗi, ngày nào cũng tranh giành thức ăn với lũ lợn, tinh thần của tôi gần như đã suy sụp.
Đó là địa ng-ục trần gian! Nếu tôi không phải vì mỗi ngày đều nhớ tới con , tôi sợ rằng tôi đã biến thành bộ x-ươ-ng khô ở vùng đất phía bắc Myanmar.
Bạn thấy sao?