Tuy nhiên, Giang Yến không ngay lập tức đối đầu với chồng mà kiên nhẫn thu thập bằng chứng về những việc sai trái của ông ta, quyết tâm giành lại công ty. Vì thế, bà đã bỏ qua sự trưởng thành của con trai mình.
Có lẽ là do tách cà phê ngày hôm đó quá nồng, hoặc là vì cơn mưa nhỏ bên ngoài quá tĩnh lặng.
Giang Yến và tôi đã rất nhiều, nghe rất nhiều.
Trên hành trình nuôi dạy con cái, không ai là thuận buồm xuôi gió. Tôi cũng từng bị con giận đến mức mất ngủ cả đêm, trằn trọc không yên.
Hôm sau vẫn phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng rồi đi .
Có lẽ vì chúng tôi cùng đảm nhận những vai trò giống nhau trong cuộc sống, chúng tôi như những người lâu năm, không hề xa lạ.
Cứ như thể chúng tôi vốn dĩ nên quen biết nhau và trở thành tri kỷ của nhau.
Cà phê cứ thêm tách này đến tách khác, càng uống càng tỉnh táo.
Sau khi Giang Yến cam đoan nhiều lần rằng sẽ dạy dỗ Giang Thần nghiêm khắc, bà mới về nhà.
Đêm đó trăng rất tròn.
Khi tôi về đến nhà, không gian trong nhà yên ắng lạ thường, đèn vẫn chưa tắt.
Tôi vừa thay giày xong thì bất ngờ nghe thấy một âm thanh phát ra từ phòng ngủ của Tiểu Tiểu.
Tôi lập tức trở nên cảnh giác, thử gõ cửa phòng.
"Tiểu Tiểu, con có ở nhà không?"
Không ai trả lời.
Tay tôi nhấn nút tắt nguồn điện thoại, tay kia nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Bên trong tối om.
Tôi định bật đèn thì bất ngờ có gì đó đụng vào chân tôi.
Tôi sợ hãi lùi lại một bước.
Bỗng nhiên, một vầng sáng từ xa từ từ tiến lại gần tôi.
"Chúc mừng sinh nhật mẹ, chúc mừng sinh nhật mẹ, chúc mừng sinh nhật mẹ…"
Ánh sáng từ ngọn nến chiếu sáng hai gương mặt đỏ ửng của Kỳ Kỳ và Tiểu Tiểu. Hai đứa đang cùng nhau cầm một chiếc bánh kem dâu lớn.
Chồng tôi thì đứng phía sau hai đứa, vỗ tay theo nhịp bài hát.
Lúc này tôi mới rõ thứ đang ở chân mình là một mèo tam thể bé nhỏ.
Đôi mắt tròn xoe của mèo thật đáng , trên cổ còn buộc một chiếc nơ xinh đẹp.
Nó không hề sợ người lạ mà cứ cố nhảy lên người tôi.
Tôi bế nó lên, mỉm :
"Thật là một mèo đáng ."
Kỳ Kỳ nhướng mày: "Đây là món quà mà em giấu trong phòng nửa tháng để chuẩn bị cho mẹ đấy."
Những hành vi kỳ lạ của Tiểu Tiểu thời gian qua bất chợt hiện lên trong đầu tôi.
Hóa ra, sự khác thường của con bé không phải vì Giang Thần, mà là vì mèo này sao?
Một dòng cảm ấm áp dâng lên trong tôi, không chỉ vì cảm , mà còn vì điều này như đang với tôi rằng, những cảm bị ép buộc của Tiểu Tiểu dành cho Giang Thần, thật ra, còn thua xa sự rung mà mèo này mang lại.
Tôi chớp mắt.
"Nhưng mà mẹ thường vào phòng con dọn dẹp, lúc đó con giấu nó ở đâu?"
Tiểu Tiểu tự hào : "Dĩ nhiên là giấu ở phòng của chị rồi."
Bạn thấy sao?